Hạ Hoắc và Chước Chước ở chung vài ngày, sau đó tại Không Lưu Khách, dưới sự chứng kiến của Vưu Tinh Việt, cùng Chước Chước ký kết khế ước, mang ngựa nhỏ đi.
Lần này, Không Lưu Khách chia ra một lượng sức mạnh đáng kinh ngạc, cậu ta rơi vào trạng thái ngủ say. Vưu Tinh Việt đoán chừng, khi Không Lưu Khách tỉnh lại, có thể sẽ khôi phục được khoảng ba đến bốn phần sức mạnh như trước kia.
Nhậm Nhất Phàm nhìn bóng dáng Hạ Hoắc rời đi, đầy ngưỡng mộ nói: “Thật là tốt, nếu tôi có tiền, tôi cũng muốn mang ngựa nhỏ về nhà.”
Hắn tận mắt nhìn thấy Hạ Hoắc trả sáu vạn sáu ngàn, mang Chước Chước rời khỏi cửa hàng đồ cổ.
Cô Hoạch Điểu đã lang bạt nhân gian nhiều năm, hoàn toàn không thiếu tiền. Vưu Tinh Việt cũng không khách khí với cô, đưa ra một mức giá coi như hợp lý.
Chước Chước là món đồ chơi hình ngựa nhỏ, mức giá mà Vưu Tinh Việt đưa ra dựa trên giá bán gần đây của các món đồ thêu lụa Tô Châu.
Phần thêu trên người Chước Chước không nhiều, vì là ngựa nhỏ đặt trên giường nên cần sự thoải mái, không dùng đá quý hay hạt châu, dù đường thêu tinh xảo nhưng cũng không yêu cầu kỹ thuật quá phức tạp.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT