Thường Minh đăng ký học lái xe theo yêu cầu của Trạm Nguyệt Quân, là lớp học cấp tốc.
“Tập luyện theo lời huấn luyện viên nói, có điều kiện thì tự tìm xe mà luyện ở chỗ an toàn để không bị chậm tiến độ, khoảng hai tháng là lấy được bằng.” Thường Minh nấu chút súp nhẹ, đem lên cho Trạm Nguyệt Quân – người đang chán ăn.
Trạm Nguyệt Quân ngủ cả buổi, tỉnh dậy vẫn còn mơ màng, một lúc mới gật đầu, “Xe trong gara cậu dùng thoải mái, chìa khóa để trên kệ gần cửa.”
“Nhưng mà…” Thường Minh hơi ngại ngùng xoa tay, “Tôi không dám tự lái đâu…”
Trạm Nguyệt Quân ngạc nhiên, muỗng va vào bát kêu ‘leng keng’, nhìn Thường Minh không tin nổi, “Cậu muốn tôi dạy cậu à?”
Nửa tiếng sau, Trạm Nguyệt Quân chống lại cơn buồn ngủ ngồi vào ghế phụ, khởi động xe.
“Đây là bảng điều khiển, mỗi xe có cách bố trí hơi khác nhưng biểu tượng thì gần như giống nhau, cậu chỉ cần nhớ mấy cái quan trọng để thi là được.”
“Ừ ừ!” Thường Minh gật đầu lia lịa, chụp hình bảng điều khiển các xe nhà họ Trạm để về học.
Trạm Nguyệt Quân ngửi thấy mùi xăng không thoải mái, ngồi lùi ra xa xe một chút, hai tay đặt lên bụng, ngả người ra ghế.
Kể từ lần cảm nhận được đứa bé cử động trong bụng, lúc nào anh cũng thấy nhẹ nhàng như có gì đó đang bơi trong bụng, nhất là lúc vừa ăn no như giờ.
Cửa gara mở, con mèo béo màu cam chậm rãi đi xuống, thấy Trạm Nguyệt Quân liền nhảy lên đùi anh. Hai người cùng nhìn Thường Minh chạy loanh quanh quanh mấy chiếc xe, thỉnh thoảng ngửi, gãi đầu, thấy thứ gì đó kích thích còn chạy nhảy mấy bước. Trạm Nguyệt Quân nheo mắt, vuốt đầu con mèo béo, “Cậu có thấy hành động của nó hơi quen không…”
Con mèo đáp lại bằng tiếng “meo~”.
Thế là Trạm Nguyệt Quân không biết vì sao lại trở thành “giáo viên bán thời gian” của Thường Minh. Mỗi ngày trước khi đi làm, Trạm Nguyệt Quân đều bị Thường Minh níu kéo đưa lên xe, dặn dò cẩn thận rồi về sẽ nấu bữa tối ngon lành. Sau đó Thường Minh lại lóng ngóng nói có thể sẽ còn thắc mắc để hỏi anh khi anh về nhà.
Khi Trạm Nguyệt Quân mệt nhoài trở về nhà, thường thấy Thường Minh đứng đợi ở cửa, khi xe anh vừa vào sân, Thường Minh đã bấm mở cửa gara, vẫy tay chào.
“Hôm nay còn gì muốn hỏi không?” Trạm Nguyệt Quân ăn no, dựa trên ghế sofa, nới lỏng thắt lưng, giơ tay ra đón Thường Minh với tập câu hỏi đã chuẩn bị.
“Hôm nay không có rồi.” Thường Minh tự hào, ngẩng cao đầu tiến lại gần, “Tôi đi thi rồi!”
“Ồ?”
“Đậu rồi!” Thường Minh không giấu được nụ cười, má đỏ hồng. Anh muốn giữ kín nhưng thật sự rất muốn báo tin vui cho Trạm Nguyệt Quân. Anh ngồi xổm xuống nền nhà bên cạnh ghế sofa, tay chạm vào chân anh, như muốn kể lại từng chi tiết trong kỳ thi.
Trạm Nguyệt Quân nhìn xuống tóc Thường Minh, thấy anh vui mừng như thể có cái đuôi vô hình vẫy đập chiếc ghế sofa sau lưng. Anh cười khẽ, nhìn Thường Minh rồi nhìn con mèo béo trong nhà.
Con mèo “meo meo~”.
Thường Minh kể xong, hơi mệt, thở hổn hển. “Tôi đi uống nước, có cần tôi rót cho anh nước trái cây không?”
“Ừ.”
Thường Minh mang cốc ra phòng khách, không ngồi lên sofa mà chọn chỗ giữa sofa và bàn trà trên sàn. Trạm Nguyệt Quân nhâm nhi nước trái cây, thoáng thấy Thường Minh quay lại nhìn mình, rồi lại ngoảnh mặt đi, do dự rồi lại nhìn.
“Anh từng nuôi chó không?” Trạm Nguyệt Quân cuối cùng cũng hỏi.
“Chó ư? Có chứ!” Thường Minh gật đầu, “Lúc nhỏ ở làng nhà tôi ai cũng nuôi chó, nhà tôi không có đàn ông nên cần chó lớn bảo vệ. Nhưng tôi là con trai mà! Chỉ là hồi nhỏ nhà không có đàn ông lớn, tôi là đứa nhóc vô dụng thôi.” Anh vội lắc đầu, uống sặc nước vài lần.
Trạm Nguyệt Quân cười, vuốt đầu Thường Minh, “Ai hỏi anh chuyện đó đâu! Tôi cũng từng nuôi chó, con chó đó đến nhà tôi cùng lúc với mèo béo. Nó thích chạy vào gara, tè bậy lên lốp xe. Còn hay đưa tôi đi làm, sáng dậy gọi, chiều đứng đợi sẵn ở sân, về đến nhà là lao vào ôm tôi, nhỡn đầy nước miếng.”
Anh nhớ chuyện cũ say mê kể, Thường Minh ngồi ôm gối lắng nghe.
“Con chó thông minh lắm, không gây rắc rối, bị mèo bắt nạt cũng không cắn lại, chỉ r*n rỉ một lúc rồi bỏ qua.”
“Đúng rồi! Nó còn có tài riêng nữa!”
Thường Minh nghiêng đầu, “Gì thế?”
“Nếu nó muốn chơi với tôi hoặc đi dạo, nó sẽ cuộn mình dưới chân tôi, thỉnh thoảng ngoảnh lại nhìn, tôi không để ý thì nó sẽ cắp món đồ chơi xương yêu thích tới cho tôi, lại nhìn tôi thêm chút nữa. Thường thì tôi sẽ bị nó dễ thương hạ gục, muốn gì nó cũng được.”
Trạm Nguyệt Quân cười, cùi chỏ vào cằm Thường Minh, “Vậy cậu, rốt cuộc muốn nhờ tôi giúp gì?”
Thường Minh bị lộ ý định, mắt mở to, rồi cúi đầu, tai đỏ lên, “Tôi chỉ muốn sau này đi làm cùng anh, huấn luyện viên nói nên học hỏi tài xế lâu năm.”
Trạm Nguyệt Quân nghẹn ngào, suýt phun nước trái cây. Anh lau lau đầu Thường Minh, vừa cười vừa khóc, “Được.”
Có cảm giác cái đuôi phía sau Thường Minh vẫy càng mạnh hơn.
=== Kịch vui ===
“Nói anh giống chó, có buồn không?”
“Không! Anh còn có tài năng giống chó lắm, em muốn xem không?”
Thường Minh chưa đợi trả lời đã cau mày mím môi, âm thầm vận dụng, hai tai giật giật không rõ.
Trạm Nguyệt Quân: “!!! Giỏi quá! Làm lại lần nữa đi?” Anh lại gần gần, môi suýt chạm dái tai Thường Minh. Thường Minh cố gắng kiềm chế, đỏ mặt đến tận tai.
…..
Ngày hôm sau, Thường Minh chờ sẵn trên ghế phụ, còn chuẩn bị đệm nhỏ mềm mại.
Trạm Nguyệt Quân: “Trời nóng rồi, cầm cái này làm gì?”
Thường Minh: “Đệm cho anh chỗ bụng và dây an toàn, sợ phanh gấp sẽ làm đau bé.”
Trạm Nguyệt Quân nhận, quay đi lúc Thường Minh không nhìn, tự thấy rất vui, được quan tâm thế này thật tuyệt!
Thường Minh hỏi tiếp, “Con chó đó đâu rồi? Sao anh không nói?”
Trạm Nguyệt Quân thắt dây an toàn, nét mặt chùng xuống, “Tôi làm nó thất lạc rồi…”