Tiễn Lâm Uyển ra về, Tô Dật Thuần mang theo tâm trạng như vừa bị bắt gian tại trận mà quay trở lại nhà.
Ngọc Lan ngu ngơ đuổi bướm trong bụi hoa, lăn lộn đến mức mình mẩy đầy bùn đất, Tô Dật Thuần nhìn từ đằng xa đã thấy nhức đầu.
Không hiểu sao con cẩu này mỗi ngày đều có thể chơi đến bẩn cả người, lại phải tắm, rồi sấy lông, tốn mất hai tiếng đồng hồ chứ ít gì.
Nhưng Ngọc Lan chẳng quan tâm chủ nhân nghĩ gì, cứ tự do lăn lộn bên bụi hoa, thấy Tô Dật Thuần xuất hiện thì hí lên một tiếng, lao như đạn pháo về phía cậu, tiện thể quệt cả đống bùn lên người cậu.
“Thôi nào, Ngọc Lan, đừng làm loạn nữa!” Tô Dật Thuần bị nó nhào tới làm ngứa cả người, bộ đồng phục vốn đang sạch sẽ bị dính bẩn thành ra nhem nhuốc, cậu vỗ vỗ mông chó, tiện tay cởi phăng áo sơ mi ra, vừa lúc nghe thấy tiếng động ầm ĩ từ tầng trên vọng xuống.
Cậu hơi ngẩng đầu lên, thấy sau cửa sổ là một bóng người đang đứng đó, tay cầm chiếc áo đồng phục của mình, khẽ nhếch môi cười.
Ngay khoảnh khắc ấy, cảm giác như phong hỏa hí chư hầu của Chu U Vương vừa được đốt lên.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT