Tiên Minh vừa mới trải qua một trận mưa, Hà Trú Nguyệt đứng yên lặng, cách một vũng nước loang lổ, lặng lẽ nhìn Phương Diễn.
Sự giày vò của kinh mạch khi thì lạnh khi thì nóng vẫn chưa tiêu tan, cộng thêm đã rong ruổi suốt một quãng đường dài, thật ra giờ đây cảm giác của y có phần trì trệ, thậm chí nhất thời còn không hiểu rõ ý của Phương Diễn.
Chỉ đến khi làn gió đêm lành lạnh lướt qua gò má, trùng khớp với luồng hàn khí đang cuộn trào trong kinh mạch, mới khiến y bừng tỉnh khỏi cơn mê man.
Y cố gắng giữ bình tĩnh hỏi: “Ngươi nghi ngờ là ta sao?”
Trong mắt Phương Diễn ánh lên một tầng màu mực sâu thẳm: “Ta đang hỏi, ngươi đã đi đâu?”
Cảm giác xa lạ ấy lại một lần nữa ập đến.
Ngoài sự xa lạ, trong cơn đau âm ỉ không dứt, Hà Trú Nguyệt còn cảm thấy một nỗi hoang đường khó lý giải.
Y khàn giọng nói: “Ta đi xử lý chút việc riêng.”
Phương Diễn hỏi tiếp: “Việc riêng gì?”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT