Xác nhận không có ai bám theo, Hà Trú Nguyệt lập tức cưỡi kiếm bay hết tốc lực về nơi trú đóng của sư môn.

Huyền Điểu là linh thú của sư môn, y xuống núi đã trăm năm mà chưa từng thấy nó xuất hiện. Nay lại đột ngột lộ diện, hẳn là trong sư môn đã xảy ra đại sự.

Quả nhiên, dù lúc này đã là đêm khuya, y còn chưa hạ xuống thì phía trước sơn môn vẫn còn đệ tử ngóng cổ đứng chờ trong màn sương tiên lượn lờ.

“Tiểu sư thúc về rồi! Mau đi bẩm báo chưởng môn!”

“Tham kiến tiểu sư thúc!”

“Tham kiến tiểu sư thúc!”

Hà Trú Nguyệt gọi một đệ tử lại: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Đệ tử kia vui mừng đáp: “Bẩm tiểu sư thúc, là tổ sư thúc sắp phi thăng rồi!”

Sư tôn sắp phi thăng?!

Hà Trú Nguyệt lập tức chạy về phía nơi sư tôn cư ngụ.

Bao năm chưa về, cảnh vật trong sư môn vẫn chẳng khác gì so với lúc y rời đi.

Y lướt qua rừng trúc, men theo hành lang chín khúc, băng ngang trận kiếm Thất Tinh trước đỉnh núi, đến trước điện thì dừng bước. Tại hồ nước ngập đến mắt cá chân, y soi mình một lát, chỉnh lại dung mạo, xác nhận không thất lễ rồi nghiêm mặt hơn, cố khiến bản thân trông trưởng thành một chút.

Vừa bước vào đại điện, Hà Trú Nguyệt liền đụng mặt đại sư huynh đang đi ra đón.

Lâm Thính mặc y phục đệ tử màu lam nhạt của Viên Sảng, cài ngọc trâm ngay ngắn, dung mạo nhã nhặn, phong thái ung dung: “Trú Nguyệt, ngươi đã về rồi.”

“Sư huynh, lâu rồi không gặp.” Lâu ngày không gặp lại Lâm Thính, chút vui mừng trong mắt Hà Trú Nguyệt rốt cuộc không giấu được, “Gần đây huynh vẫn ổn chứ?”

Lâm Thính mỉm cười: “Ta rất ổn, Viên Sảng cũng không có gì đáng lo. Còn ngươi thì sao?”

Hà Trú Nguyệt đáp: “Ta cũng ổn. Nghe nói sư tôn sắp phi thăng?”

Lâm Thính gật đầu: “Phải, sư tôn đang đợi ngươi bên trong, mau vào đi.”

Hai người cùng nhau đi xuyên qua đại điện, dưới bóng cây phượng hoàng trong hậu viện thanh nhã, một nam nhân đang ngồi lặng lẽ.

Người ấy chính là thiên tuyển giả duy nhất của thế hệ thiên tuyển vẫn còn tại thế, chưởng môn hiện tại của Viên Sảng, cũng là sư tôn của Hà Trú Nguyệt — Lâm Thâm.

Thế nhân có vô số lời đồn đoán về vị tu sĩ lừng danh này, song chẳng mấy ai ngờ rằng Lâm Thâm lại là một người trông nhã nhặn, thậm chí có chút ôn hòa.

Khí chất trầm ổn của Hà Trú Nguyệt cũng chịu ảnh hưởng sâu đậm từ lời dạy và gương mẫu của Lâm Thâm.

Y nhanh chóng bước tới, thân thiết nhưng không thiếu cung kính, hành lễ nói: “Đệ tử bái kiến sư tôn.”

Lâm Thâm vẫy tay gọi y lại: “Trú Nguyệt, bên ngoài vẫn ổn chứ?”

Hà Trú Nguyệt đáp: “Trú Nguyệt vẫn ổn. Nghe nói sư tôn quyết định phi thăng?”

Lâm Thâm mỉm cười: “Ừ, ta đã dừng lại quá lâu rồi.”

Các thiên tuyển giả từ mấy trăm năm trước hầu hết đã phi thăng, Hà Trú Nguyệt biết sư tôn mãi chưa đi là vì người kia vẫn còn ở Ma giới, bèn hỏi: “Còn sư thúc thì sao?”

Lâm Thâm nói: “Hắn đã chọn chìm vào giấc ngủ rồi. Chỉ là thiên hạ vẫn chưa được yên ổn, sau này các ngươi phải chú ý hơn, đừng để kẻ khác quấy nhiễu sự tĩnh lặng của hắn.”

Hà Trú Nguyệt đồng thanh với Lâm Thính: “Đệ tử xin ghi nhớ.”

Dù không nỡ, nhưng việc sư tôn phi thăng là chuyện tốt.

Sau này y sẽ càng nỗ lực tu luyện, để một ngày nào đó có thể hội ngộ với sư tôn.

Chuyện phi thăng cũng chỉ nói sơ qua mấy câu, rồi Lâm Thâm chuyển chủ đề: “Trú Nguyệt, lần này quay về, ngươi còn định rời đi nữa không?”

Hà Trú Nguyệt nhất thời nghẹn lời.

Chưởng môn đời trước của Viên Sảng là sư tỷ của sư tôn y, tức sư bá của y. Năm xưa sư bá từng đại chiến một trận thỏa thích trong trận chiến giữa tiên và ma, sau khi kết thúc chiến sự liền thuận theo ý sư tổ, dẫn dắt Viên Sảng ẩn thế.

Sau khi sư tôn kế nhiệm, lại càng không muốn vướng bận với thế sự. Y có thể ở ngoài Viên Sảng trăm năm mà vẫn được trở về, tất cả đều nhờ sư tôn ưu ái.

Nhưng y không thể được voi đòi tiên, huống hồ giờ sư tôn sắp phi thăng, nếu y rời đi lúc này, e rằng từ nay sẽ chẳng thể bước chân vào sơn môn Viên Sảng được nữa.

Thế nhưng Phương Diễn vẫn đang chờ y.

Căn cơ vạn linh dính máu, tấm lưng chắn trước mặt giữa lôi đình, rừng phượng hoàng rực cháy như thiêu đốt, những lời tình thâm thì thầm bên tai…

“Nếu ngươi còn rời đi nữa, sau này đừng quay lại!”

Người phụ trách hình pháp của Viên Sảng có gương mặt dữ dằn, trông chẳng khác mấy vị Chung Quỳ dán ở cửa nhà phàm nhân. Không biết lão đến từ lúc nào, râu mép phập phồng, như thể chỉ hận không thể đá Hà Trú Nguyệt xuống dòng Nhược Thủy vây quanh Viên Sảng.

“Năm đó chưởng môn thấy ngươi vướng bận thân thế, sợ ảnh hưởng tu hành, mới cho ngươi xuống núi tìm thân nhân, vượt tâm kiếp. Vậy mà hay lắm, trần duyên chưa dứt, lại còn vướng vào Phương Diễn!”

Hà Trú Nguyệt biết mình sai, vén vạt áo quỳ thẳng xuống trước mặt Lâm Thâm: “Đệ tử bất hiếu.”

Lâm Thâm vội đỡ dậy, nhưng y không chịu đứng lên.

Lâm Thính như cảm nhận được điều gì, cau mày nói: “Trú Nguyệt, linh khí bên ngoài sao sánh bằng Viên Sảng? Ngươi chẳng phải vẫn luôn muốn tu thành đại đạo, phi thăng thành tiên ư?”

“Sư huynh, ta quả thực muốn tu thành đạo, phi thăng.” Trả lời Lâm Thính xong, Hà Trú Nguyệt ngẩng đầu nhìn Lâm Thâm, nói, “Nhưng đệ tử từng được Phương Diễn cứu mạng, nhân quả chưa trả, lại còn sinh lòng tương tư. Nếu cứ thế bỏ lại y, trong lòng mãi canh cánh, sao có thể đắc đạo mà phi thăng?”

Lâm Thâm bình thản hỏi, không rõ vui buồn: “Ngươi thật sự thích Phương Diễn đến vậy?”

Hàng mi dài của Hà Trú Nguyệt khẽ động, ánh trăng bị tán lá phượng hoàng cắt thành từng mảnh vụn, chiếu lên dung nhan kiều diễm của hắn, khiến người nhìn không thể rời mắt.

Y kiên định đáp: “Thích.”

Người phụ trách hình pháp quát lớn: “Lâm Trú Nguyệt! Ngươi nghĩ kỹ chưa? Nếu ngươi khăng khăng xuống núi, ngoài việc bị hạ cấm chế để không tiết lộ chuyện của Viên Sảng, còn sẽ bị phế bỏ một nửa tu vi!”

Ánh mắt Hà Trú Nguyệt không chút dao động.

Đến Lâm Thính cũng bắt đầu lo lắng và tức giận, song Lâm Thâm chỉ nhẹ giọng thở dài: “Thôi vậy.”

“Thế gian muôn sự, đều có định số. Hôm nay ngươi chọn thế này, chẳng qua là do nhân đã gieo từ trước, rồi sẽ là quả của mai sau.”

“Viên Sảng ta tu hành theo tâm, đạo có ba ngàn đường, Trú Nguyệt, vi sư sẽ đợi ngươi ở Thượng giới.”

Hà Trú Nguyệt cúi mình lạy sâu: “Đa tạ sư tôn thành toàn. Sau này bất kể đệ tử ở đâu, thân phận ra sao, nhất định luôn đặt lợi ích của Viên Sảng lên hàng đầu! Dùng tính mạng bảo vệ danh dự của Viên Sảng!”

Lâm Thâm gật đầu: “Đã quyết thì mau bắt đầu đi, khi vi sư còn ở đây, còn có thể giúp ngươi trấn áp phần nào.”

Bị phế tu vi, da thịt, gân cốt, kinh mạch toàn thân như bị dìm trong lửa lạnh lẽo rồi bị nghiền nát, tan chảy. Hà Trú Nguyệt trời sinh thần hồn yếu ớt, dù được Lâm Thâm bảo vệ cũng đau đớn đến mức không thể cất tiếng, chỉ có thể bấu víu lấy hình bóng đỏ rực trong ký ức, như ánh sáng duy nhất giữa bóng tối vô tận, cắn răng giúp y chịu đựng đau từng tấc da thịt như dao cắt.

Lâm Thính đứng một bên chứng kiến toàn bộ quá trình, mấy lần muốn can ngăn đều bị Lâm Thâm ngăn lại.

Mãi đến khi Hà Trú Nguyệt rơi xuống cảnh Xuất Khiếu, quay về Nguyên Anh, hình phạt tàn khốc ấy mới xem như kết thúc.

Y mồ hôi đầm đìa, đến ngón tay cũng chẳng buồn nhấc lên, chỉ nhờ vào ý chí kinh người mà không gục xuống, yếu ớt ngồi trên bồ đoàn, khẽ cúi đầu cảm tạ người phụ trách hình pháp, giọng gần như không nghe thấy.

Người phụ trách hình pháp đã cai quản lễ nghi Viên Sảng suốt mấy trăm năm, nghĩ mãi không hiểu sao lại có kẻ vì một mối tình ngoài núi mà chịu rời bỏ nơi tốt đẹp thế này, gánh chịu hình phạt tàn khốc đến thế. Thi triển xong pháp thuật, lão giận đến mức quay đầu bỏ đi.

Lâm Thâm truyền công chữa thương cho Hà Trú Nguyệt, chân khí hùng hậu từ đan điền chảy khắp tứ chi bách hài, giúp y mới cảm thấy mình vẫn còn sống.

Hà Trú Nguyệt thều thào: “Tạ ơn sư tôn, là đệ tử...”

Lâm Thâm đưa tay ngăn y nói tiếp, lấy ra một khối ngọc thạch trong suốt, đích thân đeo lên tay y: “Trú Nguyệt, bước lên con đường tu tiên, mỗi người đều có cơ duyên riêng. Chỉ là bất kể sau này ngươi gặp phải điều gì, vi sư cũng mong ngươi đừng quên tâm nguyện ban đầu của dòng họ Lâm chúng ta.”

Hà Trú Nguyệt sống mũi cay xè, gật đầu thật mạnh.

Qua đêm.

Trên bầu trời, trong phương trận dành riêng cho thiên tuyển giả, ngôi sao duy nhất còn lại bỗng bừng sáng, linh lực như mưa đổ xuống, soi sáng cả đại lục rực rỡ như ban ngày.

Cơn mưa nhẹ tạnh dần, tinh tú trên trời cũng theo đó lụi tắt.

Thiên tuyển giả cuối cùng phi thăng, thế hệ thiên tuyển chính thức khép lại.

Các đại môn phái trong giới tu chân đồng loạt khấu đầu về phía Tiên Minh, nhất tề tuyên xưng: Tương lai thuộc về Tiên Minh, thuộc về Phương Diễn.

Phải đến ba ngày sau, khi Hà Trú Nguyệt gượng gạo sử dụng được pháp thuật, y mới miễn cưỡng gọi là hồi phục một phần.

Dù vô cùng luyến tiếc, y vẫn không mặt dày nấn ná ở lại Viên Sảng, cưỡi kiếm một mạch trở về Tiên Minh.

Bị phế tu vi đã khiến y tổn hao quá lớn, không biết bao giờ mới khôi phục được.

Nhưng may thay, y còn có Phương Diễn ở bên. Chẳng qua thời gian có dài hơn đôi chút, y tin rằng rồi sẽ có ngày tu luyện lại đến Xuất Khiếu, cùng Phương Diễn bước đi xa hơn, cao hơn, cùng nhau phi thăng lên Thượng giới, tái ngộ với sư tôn và các sư huynh đệ.

Nghĩ đến bộ dạng mình giờ chắc chẳng ra làm sao, Hà Trú Nguyệt định quay về tẩm điện chỉnh trang một chút, nếu không Phương Diễn mà nhìn thấy hẳn sẽ lo lắng.

Chỉ là y không ngờ, còn chưa bước qua cửa tẩm điện, đã bị một đám người từ đâu xông ra vây kín.

Người dẫn đầu y nhận ra, chính là thị vệ trưởng bên cạnh Hà Tứ, cái tên mộc mạc vô cùng — Hà Đại.

Đối mặt với người của Hà Tứ, y thu lại khí thế, nét mặt lạnh lùng, chính là dáng vẻ của Thanh Tễ tiên quân cao cao tại thượng.

Hà Trú Nguyệt trầm giọng: “Ai cho các ngươi lộng hành trong Tiên Minh?”

Mắt Hà Đại vằn đỏ, thậm chí còn tiều tụy hơn cả y, một kẻ vừa bị phế tu vi: “Hà Trú Nguyệt! Đồ vong ân bội nghĩa! Mau theo ta đến trước mặt minh chủ chịu tội!”

Hà Trú Nguyệt chẳng hiểu mô tê gì: “Ngươi đang nói gì vậy?”

Hà Đại nghiến răng: “Đến giờ mà còn giả vờ! Đại công tử kết đan thất bại, sống chết chưa rõ!”

Nghe đến đây, Hà Trú Nguyệt sững người, Hà Tịch Đình gặp chuyện khi kết đan?

Nhưng chuyện này liên quan gì đến y?

Hà Đại thấy ykhông chịu nhận, càng thêm giận dữ: “Đại công tử nhân hậu, chưa từng kết oán với ai, Tiên Minh lại phòng thủ nghiêm ngặt, trừ ngươi ra còn ai có thể hại được đại công tử?!”

Chỉ cần suy nghĩ một chút, Hà Trú Nguyệt đã hiểu rõ ý đồ của Hà Đại.

Hà Tịch Đình tuy tu vi không cao, nhưng rất biết cách đối nhân xử thế, giúp đỡ không ít người, bề ngoài lúc nào cũng tỏ ra hòa nhã, chân giả lẫn lộn. Lại có Phương Diễn và Hà gia làm hậu thuẫn, ai gặp cũng phải nể mặt gọi một tiếng “Hà công tử”.

Cả giới tu chân, người duy nhất có hiềm khích với hắn ta chỉ có y.

Lại thêm việc xảy ra ngay trong Tiên Minh, mà ngoài y ra chẳng ai dám ra tay với Hà Tịch Đình.

Nhưng mấy ngày nay y đều ở Viên Sảng, chưa nói là không có thời gian, mà kể cả ở lại Tiên Minh, y cũng chẳng buồn để ý đến Hà Tịch Đình.

Hà Trú Nguyệt lạnh giọng: “Không phải ta. Muốn báo thù cho hắn, thì nên điều tra cho rõ trước đã.”

Hà Đại không chịu bỏ qua: “Ta biết ngươi sẽ không dễ gì nhận tội. Nhưng vì đại công tử, hôm nay dù có phải lấy máu trả máu, ta cũng không tha cho ngươi!”

Hà Trú Nguyệt mang thương tích trong người, hoàn toàn nhờ đan dược sư huynh đưa mà chống đỡ, không muốn động thủ với Hà Đại:

“Nơi này là Tiên Minh, Hà Đại, ngươi chớ có làm càn. Nếu minh chủ trách tội, e rằng Hà gia cũng không bảo vệ nổi ngươi đâu.”

Hà Đại lạnh lùng cười khẩy:

“Hà Trú Nguyệt, ngươi tưởng minh chủ không biết gì sao?”

Hà Trú Nguyệt cau mày: “Ý ngươi là gì?”

Đám gia đinh đi theo Hà Đại liền dạt sang hai bên như sóng nước tách đường. Trước cửa chính đại điện, Phương Diễn chậm rãi bước tới.

Mấy ngày trước lúc chia tay, vẫn còn ngọt ngào tình ý, giờ đây lại như chuyện kiếp trước. Khuôn mặt từng luôn dịu dàng với y giờ không còn chút biểu cảm, phủ một tầng mây mờ u ám.

Y nghe thấy Phương Diễn trầm giọng chất vấn: “Trú Nguyệt, mấy ngày nay ngươi đã đi đâu?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play