Tạ Tiểu Ngọc lần đầu tiên tiến vào giấc mơ của Phúc Sinh. Phúc Sinh lên bờ, nước hồ thấm ướt chiếc quần đen cũ kỹ trên người anh, lưng quần chỉ được buộc đơn giản bằng một sợi dây gai. Cơ bụng vì rèn luyện cường độ cao nên săn chắc, không còn gầy trơ xương như trước, nhưng cũng chưa đến mức nở nang, chỉ là gầy mà chắc.
Tạ Tiểu Ngọc đỏ mặt.
Lên bờ xong, Phúc Sinh cầm chiếc áo trên tảng đá mặc vào, kiểu áo này Tạ Tiểu Ngọc không gọi được tên, màu đen, kiểu dáng rất mộc mạc, giản dị như trang phục của người nghèo thời xưa.
Một con bồ câu đen đáp xuống cành cây, Phúc Sinh bắt lấy nó, tháo ống tre buộc ở chân chim ra, bên trong là nhiệm vụ được giao cho anh.
Tạ Tiểu Ngọc ghé lại xem, chữ viết thời xưa đều là chữ phồn thể, nhưng vì từ nhỏ cô đã hay mơ thấy thời cổ đại và học ngành khảo cổ, nên có thể đọc được. Trong thư là mệnh lệnh kêu Phúc Sinh bắt Diệp Tứ — người đã phản bội — đưa về, nếu kháng cự thì xử tại chỗ.
Tạ Tiểu Ngọc thấy Phúc Sinh nhíu mày, sau đó anh buộc thanh kiếm mềm vào thắt lưng. Cảnh chuyển sang, Phúc Sinh đã lần ra được chỗ ẩn náu của Diệp Tứ.
Diệp Tứ quỳ trên mặt đất cầu xin Phúc Sinh, xin anh hãy tha cho vợ mình — Liễu Như Mi — người đang mang thai được sáu bảy tháng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT