Lưu Tú Hảo đứng thẳng người, cái đó sao mà được chứ, Phúc Sinh một người thật ra có thể làm bằng hai người, người khác làm một lúc còn phải nghỉ lấy hơi, chứ Phúc Sinh cứ như con trâu già, làm không biết mệt. Hôm qua nhà họ Diệp có năm người ra đồng, được chia năm mẫu ruộng, Phúc Sinh làm gần nửa phần. Cô ta vừa làm vừa lười biếng, thành ra cũng chẳng thấy mệt mấy.
Giờ Phúc Sinh làm giúp Tiểu Ngọc, hôm nay cô ta không lười nổi rồi, Lưu Tú Hảo nói: “Nhà chúng tôi không chia, hôm qua năm người làm, hôm nay sáu người cùng làm sáu mẫu ruộng, không phải là được rồi sao.”
Tâm tư nhỏ của Lưu Tú Hảo không giấu nổi Cao Phân. Cao Phân nghĩ bụng, cái nhà này sớm muộn cũng phải chia ra, nếu không Phúc Sinh sẽ bị vắt kiệt sức. Để Phúc Sinh tách ra cùng Tiểu Ngọc, thì còn đỡ mệt hơn.
Cao Phân trừng mắt với Lưu Tú Hảo rồi thẳng thừng đồng ý: “Cứ làm theo lời đội trưởng đi.”
Giang Hoài Sơn sợ trong đội có người bàn tán chuyện của Phúc Sinh và Tạ Tiểu Ngọc, đến lúc đó lại đầy lời oán trách, liền đứng trên bờ ruộng nói lớn: “Đàn ông con trai thì rộng lượng một chút, ai mà không phục sự sắp xếp của tôi thì đi gặt hết ruộng của mình và cả ruộng của vợ mình luôn đi, tôi cũng tính cho hai người công điểm.”
Làm không được thì đừng có lắm lời. Giang Hoài Sơn thấy không ai lên tiếng, liền phất tay: “Đừng ngẩn ra nữa, làm việc đi, phải tranh thủ gặt hết lúa trước khi trời mưa, còn phải đưa vào kho!”
Phúc Sinh giúp cả nhà làm việc mà không tính thêm công điểm, đây chính là ý của Tạ Tiểu Ngọc. Trong thời gian vụ mùa này, xem như mỗi ngày giúp nhà mình kiếm thêm mười công điểm, mà Phúc Sinh còn làm ít hơn hôm qua một chút nữa.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT