“Bồi tổ mẫu?” – Tiết Tĩnh An và Tiết Thường An không hẹn mà cùng kinh ngạc nhìn về phía Tiết Bình An. Nàng ấy chẳng lẽ không biết tổ mẫu thích yên tĩnh sao?
Từ khi tổ mẫu quy y cửa Phật, lại càng ít tiếp xúc với người ngoài. Mỗi năm chỉ có tiết Thiên Thu, Hoàng hậu mở tiệc chiêu đãi các mệnh phụ, bà mới chịu ra khỏi phủ một lần. Ngoài ra, trong nhà từ tiệc cuối năm đến các yến hội lớn nhỏ, bà đều không tham dự, tất cả đều giao cho con cháu xử lý. Càng về sau, đến việc sáng tối thăm hỏi, bà cũng dần miễn cho.
Bình An sao lại dám nói vậy chứ? Tổ mẫu đâu có thiếu người bầu bạn!
Tiết Tĩnh An và Tiết Thường An vội cúi đầu, chỉ sợ tổ mẫu nghe xong không vui lại trách mắng, kéo cả họ vào chịu phạt. Nhưng hồi lâu vẫn không thấy tiếng trách mắng nào vang lên.
Tiết Thường An len lén ngẩng mắt.
Chỉ thấy lão thái thái vẫn ngồi yên bất động, sắc mặt không tỏ rõ vui buồn. Một lát sau, bà nâng chén trà uống một ngụm, giữa chân mày vốn đã có chút nhăn lại, giờ như giãn ra đôi phần.
Giọng bà nhàn nhạt vang lên:
“Hôm nay các con đắc tội Ngọc Tuệ quận chúa, sau này, lại đến bồi tội là được.”
Tiết Tĩnh An và Tiết Thường An lập tức gật đầu:
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT