Đám thái giám khiêng kiệu vừa nghe Dự Vương Bùi Thuyên lên tiếng thì lập tức thức thời buông kiệu xuống, rút lui sang một bên.
Lưu công công cũng không dám nói gì thêm. Trước thái độ bất thường của chủ tử, ông ta cố gắng đè nén nỗi khiếp sợ, cúi đầu thật thấp, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, giữ im lặng tuyệt đối.
Chiếc kiệu này được làm từ gỗ tử đàn, vân gỗ mượt mà, kiểu dáng rộng rãi, nhưng chung quy vẫn chỉ là kiệu cho một người, không phải hai người. Thiếu niên kia bảo "lên đây", nhưng bản thân lại không hề nhúc nhích, chỗ ngồi cũng không thừa chút nào.
Nếu đổi lại là một nữ tử ôm mộng mơ, lúc này có lẽ mặt đã đỏ bừng như ráng chiều.
Bùi Thuyên nhìn Bình An.
Gương mặt trắng trẻo của Bình An lấm tấm phấn hồng, không phải vì ngượng ngùng, mà là vì đi đường quá lâu, quá mệt, nên từ trong ra ngoài đều ửng lên sắc hồng khỏe mạnh.
Nghe Bùi Thuyên nói vậy, trong mắt nàng ánh lên chút vui vẻ — cuối cùng cũng không phải đi bộ nữa.
Không chút do dự, nàng giẫm lên bậc kiệu, ngẩng đầu nhìn vào trong, một cái liền đứng ngay trước mặt Bùi Thuyên, suýt chút nữa đầu gối chạm vào người hắn.
Nhưng mà... không có chỗ ngồi.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT