“Tiên sinh, không biết ngài có kế hoạch gì tiếp theo không?” Lục Huyền khách sáo hỏi.
“Hay là cậu giới thiệu cho tôi một công việc đi?” Tô Thức vừa vuốt râu vừa cười hề hề, trông vô cùng… không đáng tin.
“Ngài nói đùa rồi, ngài là đại văn hào đấy.” Lục Huyền gượng cười, trong lòng không hiểu sao có cảm giác mình đang bị trêu đùa.
“Tôi nhìn giống đang nói đùa sao?” Tô Thức bỗng nhiên nghiêng người lại gần, đôi mắt trừng lớn, sáng lấp lánh nhìn chằm chằm vào cậu.
Bị đôi mắt sáng long lanh ấy chiếu tới, Lục Huyền theo bản năng giơ tay che mắt, trong đầu nhanh chóng tụng kinh định tâm.
Đây là Tô Thức. Tô Đông Pha. Đông Pha cư sĩ. Thi nhân phái hào phóng huyền thoại! Đại văn hào ngàn năm có một!
Không phải ông chú hàng xóm rỗi việc! Tỉnh táo lên!
“Ngài… không phải nói đùa à?” Lục Huyền dằn lòng ổn định, nghiêm túc đối diện với vị đại thần văn học này.
“Tôi trêu cậu làm gì? Vừa rồi chẳng phải cậu đã thấy rồi sao?” Tô Thức lại cười ha hả, râu mép khẽ rung rung.
“Thấy… cái gì?” Lục Huyền nhíu mày, trong lòng đột nhiên dâng lên dự cảm bất ổn.
“Người trẻ tuổi các cậu không phải hay nói ‘nhìn vào mắt tôi, xem có chân thành không’ đấy à?” Tô Thức nghiêm túc nói, “Lẽ nào ánh mắt tôi ban nãy chưa đủ chân thành?”
Lục Huyền run nhẹ, theo bản năng đưa tay che ngực, tiện thể nắm chặt lấy cánh tay của Nhan Như Ngự đứng bên cạnh:
“Cái này… tôi hơi choáng… mượn anh vịn chút nha.”
Nhan Như Ngự hơi sửng sốt. Ban nãy hai người rõ ràng không dắt tay nhau, anh cũng chẳng nghe thấy Tô Thức nói câu nào.
Nhưng vẫn rất phối hợp, ang nhẹ nhàng vỗ vai Lục Huyền, coi như là an ủi theo bản năng.
“Phương… là ý gì?” Tô Thức nghiêng đầu hỏi.
“Phương… khụ khụ.” Lục Huyền ho khan hai tiếng, tìm cớ đánh trống lảng rồi nghiêm túc nói, “Tiên sinh, không có quy củ thì loạn mất. Nhân gian có luật nhân gian, địa phủ có quy tắc địa phủ. Ngài là người địa phủ, cho dù muốn tìm việc, cũng nên ở địa phủ mà tìm. Sao lại mò lên nhân gian?”
“Ai ——” Tô Thức bỗng nhiên thở dài một tiếng.
Ông ngẩng đầu nhìn xa xăm, ánh mắt sâu thẳm đầy tang thương. Một hồi lâu sau, mới chậm rãi thu hồi ánh mắt, giọng trầm xuống:
“Địa phủ… thật sự chán muốn chết.”
Lục Huyền: “……”
Cái thở dài kiểu kịch tính đại sư này, là để nói cái này?
Chỉ nhìn biểu cảm u sầu kia, còn tưởng dưới địa phủ vừa xảy ra động đất, hoặc Diêm Vương tắt nghiệp. Kết quả, ngài chỉ là… buồn?
Lục Huyền bất đắc dĩ ôm trán, nhưng cũng không thể mặc kệ, đành tiếp tục giảng đạo lý:
“Tiên sinh, mặc dù địa phủ hơi buồn thật, nhưng ngài cũng là người ở đó. Nếu bị Hắc Bạch Vô Thường phát hiện ngài lén chuồn lên nhân gian, ngài nghĩ bọn họ có tìm tới cửa không?”
Cậu vừa dứt lời, lập tức cảm nhận được một luồng ánh mắt mang theo oán niệm đang dừng lại trên người mình.
Lục Huyền ngẩng đầu, liền nhìn thấy gương mặt râu ria xồm xoàm kia đang nhìn mình bằng ánh mắt tội nghiệp đến mức khiến người ta dựng tóc gáy.
Theo phản xạ, cậu xoa xoa cánh tay, rồi thuận tiện xoa vài phát giúp Nhan Như Ngự.
“Có nổi da gà không?” Lục Huyền hạ giọng hỏi.
Ánh sáng trong mắt Nhan Như Ngự khẽ dao động, sau đó hiện lên một tia ý cười nhàn nhạt.
“Cảm ơn.” Anh cũng thấp giọng đáp, âm thanh trầm thấp khiến câu nói nghe có phần ấm áp bất ngờ.
“Không có gì.” Lục Huyền phản xạ có điều kiện mà đáp lại, tiện tay liếc sang nhìn anh một cái.
Gương mặt kia vẫn như cũ—bình tĩnh đến vô cảm, nhưng cũng nhờ mấy lần tiếp xúc, Lục Huyền âm thầm thở phào: may quá, tính cách thật sự của người này không giống như vẻ ngoài khó ở kia.
Sau khi giao lưu nhanh gọn với Nhan Như Ngự, Lục Huyền quay đầu nhìn về phía Tô Thức, lựa chọn phớt lờ ánh mắt “chứa đầy oán khí” của đối phương, mở miệng hỏi:
“Ngài thật sự là từ địa phủ lén chạy ra?”
“Coi như vậy đi,” Tô Thức thấy chiêu ủy khuất công không có tác dụng, dứt khoát thu lại, khôi phục dáng vẻ bình tĩnh, vừa xoa râu vừa cười, “Nhưng tạm thời Hắc Bạch Vô Thường chưa tìm được tôi đâu.”
“Thật sự là đào ra ngoài…” Lục Huyền thì thầm, cuối cùng cũng xác nhận nghi ngờ.
“Còn chuyện công việc, có giải quyết được không?” Tô Thức hỏi tiếp, ngữ khí lơ đãng mà kiên định, “Nếu tiểu huynh đệ không giúp được, tôi còn phải tự thân đi tìm.”
Lục Huyền: “…”
Không thể không cảm thán một câu: đúng là quyết tâm tìm việc đến mức vượt cả sinh tử.
“Tiên sinh à, mặc dù không rõ ngài vì sao cứ phải tìm việc bằng được, nhưng… người quỷ khác đường, ngài là hồn thể, giữa ngài và nhân loại tồn tại khác biệt rất lớn. Ví dụ như việc nấu ăn trước đó—cho dù là món ăn mỹ vị bậc nhất, thì khi vào miệng người sống… cũng chỉ nhạt như nước ốc, vô vị như nhai sáp.”
“Tôi còn không biết chuyện đó chắc?” Tô Thức thở dài, bước đến trước cửa sổ sát đất, hai tay chắp sau lưng.
Tư thế ấy, dáng hình ấy, phối hợp với gương mặt râu ria, thoắt cái lại toát lên phong thái nho nhã phong lưu, văn nhân nhã sĩ, hoàn toàn khác với bộ dạng vừa rồi.
Lục Huyền càng thêm bất đắc dĩ, chống cằm suy nghĩ xem kế tiếp nên làm gì.
Nếu người trước mặt là ai khác, cậu còn có thể tàn nhẫn cắt đứt, nhưng cố tình lại là Tô Thức. Người thì đã đứng lù lù ở đó rồi, mà trong lòng vẫn cứ có cảm giác không chân thực nổi.
“Nhan lão sư, anh có cao kiến gì không?” Lục Huyền quay sang hỏi Nhan Như Ngự đang ngồi một bên.
Nhan Như Ngự theo bản năng chạm tay lên ngực.
Lục Huyền thấy vậy, liền nhìn theo hướng tay anh, tưởng đối phương lại đang lo lắng về đoàn hồn hỏa kia, bèn vội giải thích:
“Hồn hỏa vô chủ thì đúng là phân biệt không rõ địch ta, nhưng nếu nó đã nhận anh làm chủ, thì đương nhiên sẽ tuân theo anh. Chưa được phép của anh, nó sẽ không hút dương khí bừa bãi đâu.”
“Chỉ là…” Nhan Như Ngự thu tay lại, chủ động chạm nhẹ vào cánh tay Lục Huyền. Chỉ trong chớp mắt, ánh mắt anh khẽ dao động, nhìn về phía Tô Thức đang đứng cạnh cửa sổ: “Đông Pha cư sĩ hình như… yếu đi một chút?”
“Phải, tôi cũng thấy vậy, mà đau đầu luôn.” Lục Huyền vò đầu, “Nếu đổi lại là người khác thì tôi chẳng bận tâm. Nhưng đây là Đông Pha cư sĩ đó! Anh không hiểu được đâu, hồi nhỏ tôi còn treo tranh chữ của ông ấy trong phòng đấy, là một trong những thần tượng tinh thần của tôi!”
“Giúp được thì giúp, không giúp được thì thôi.” Nhan Như Ngự thản nhiên nói, rồi quay đầu lại, “Chỉ là nếu để Đông Pha cư sĩ một mình lang thang ngoài này, e là sẽ gặp nguy hiểm.”
“Đúng rồi!” Lục Huyền như sực nhớ ra, bật người đứng dậy: “Tiên sinh, hay là để tôi đưa ngài về địa phủ nhé?”
Cậu vừa nói xong, Tô Thức lập tức trừng to mắt nhìn qua.
Lần này không còn là ánh mắt ủy khuất nữa, mà là ánh nhìn đầy lửa giận.
Lục Huyền trơ mắt nhìn bộ râu rậm rạp của ông bị hơi thở phẫn nộ thổi tung lên từng sợi từng sợi, trong đầu không biết vì sao lại hiện lên đúng một câu:
“Thổi râu trừng mắt.”
“Hừ! o(^ヘ^o#)!”
Lục Huyền ngượng ngùng vươn tay gãi gãi chóp mũi.
Đúng lúc đó, tay cậu lại bị ai đó nắm lấy.
Ngẩng đầu nhìn lên, vừa hay thấy Nhan Như Ngự đứng dậy.
“Không chạm vào thì tôi sẽ không thấy được ông ấy,” anh nói.
“À à, ngại quá, tôi sốt ruột quá nên quên mất.” Lục Huyền vội vàng nắm chặt tay Nhan Như Ngự, đề phòng bản thân lỡ tay buông ra rồi người ta lại biến mất.
“Tiên sinh, không biết địa phủ đối với ngài hiện tại có thái độ thế nào?” Nhan Như Ngự nghiêng đầu nhìn Tô Thức, giọng trầm ổn, “Lần này ngài trốn ra, nếu bị địa phủ phát hiện, có ảnh hưởng gì không?”
“Các cậu lo chuyện đó à?” Tô Thức nghe vậy, chỉ lắc đầu cười cười: “Bây giờ địa phủ đã khác xưa rất nhiều. Hắc Bạch Vô Thường cũng bận túi bụi, chưa chắc đã quan tâm đến chuyện của tôi. Cho dù có phát hiện, cùng lắm thì cũng chỉ là ‘mời’ tôi về thôi.”
“Vậy thì tốt.” Nhan Như Ngự gật đầu, lại hỏi tiếp, “Xin hỏi tiên sinh tới nhân gian, rốt cuộc là vì điều gì? Nếu chỉ vì muốn ‘tìm việc’, e rằng không cần thiết phải mạo hiểm như vậy.”
“Chỉ là… thật sự quá nhàm chán thôi.” Tô Thức xoa xoa tay áo, thở dài, “Lâu lắm rồi không gặp được người sống thực sự, nên muốn lên nhân gian đi một chuyến. Ai ngờ còn chưa đi được mấy bước đã bị lôi đi thẩm vấn một trận.”
“Tiên sinh vừa rồi nói muốn nếm thử mỹ thực nhân gian, là thật lòng?” Nhan Như Ngự lại hỏi, giọng điệu như đang xác minh điều gì.
“Đương nhiên là thật rồi! Cậu có cách à?” Tô Thức lập tức phấn chấn, hai mắt sáng lên.
“Tôi có một ý tưởng,” Nhan Như Ngự nói, quay sang nhìn Lục Huyền, “Dựa vào năng lực của cậu, có thể khiến người sống nhìn thấy được quỷ hồn không?”
Lục Huyền hơi nhíu mày: “Có thì có, nhưng dù cho người thường có thể thấy, cũng không làm được gì đâu. Quỷ hồn muốn ăn được đồ ăn ở nhân gian, cần một quá trình đặc biệt. Không thì dù là mỹ thực đỉnh cao, vào miệng họ cũng nhạt như nước ốc.”
“Cậu làm được quá trình đó chứ?” Nhan Như Ngự hỏi lại, mắt không rời Lục Huyền.
“Chuyện này không khó.” Lục Huyền gật đầu, nhưng vẫn hơi hoang mang, “Chỉ là tiên sinh muốn nếm thử khắp thiên hạ mỹ vị, tôi không thể suốt ngày bám theo làm bếp trưởng riêng cho ngài được.”
“Có thể... đặt cơm hộp.” Nhan Như Ngự sâu xa liếc nhìn Lục Huyền một cái.
“Ý hay đó! Rồi sao nữa?” Lục Huyền cảm thấy rõ ràng Nhan Như Ngự đang có âm mưu gì đó, lập tức hứng thú hẳn lên.
“Có lẽ,” Nhan Như Ngự nghiêm túc đề xuất, “có thể cho tiên sinh tham gia một chương trình ăn uống. Như vậy, ngài ấy vừa có thể giao lưu với con người, vừa được nếm thử đủ loại mỹ thực, mà lại không cần trực tiếp đối mặt với quá nhiều người.”
Lục Huyền ngẩn ra, theo bản năng liếc sang người nào đó bên cạnh — tai đã dựng thẳng như radar bắt sóng.
Ánh mắt chạm nhau, Lục Huyền lập tức nhìn thấy trên gương mặt của vị đại văn hào này viết rõ bốn chữ: "Nóng lòng muốn thử."
“Yếu tố đầu tiên để làm ‘ăn bá’ — phải đẹp trai.” Lục Huyền giơ một ngón tay lên.
Chỉ thấy Tô tiên sinh vuốt vuốt bộ râu rậm rạp, lại vỗ vỗ cái bụng tròn vo của mình, thoáng có chút chột dạ.
“Yếu tố thứ hai — phải ăn khỏe.” Lục Huyền giơ ngón tay thứ hai.
Tô Thức lại sờ sờ cái bụng, lần này thì rất có tự tin: “Tôi là quỷ, ăn bao nhiêu chẳng được.”
Lục Huyền bất đắc dĩ gật đầu, tiếp tục giơ ngón tay thứ ba: “Yếu tố thứ ba — ăn mà không béo.”
Vừa dứt lời, Tô Thức lập tức phấn khởi: “Tôi là quỷ nha! Làm sao mà mập được?”
Lục Huyền nhìn dáng người đầy đặn của đối phương, lặng lẽ cảm thấy câu này hơi... thiếu sức thuyết phục.
“Đây là hình thể lúc còn sống, tôi quen rồi.” Tô Thức vui vẻ giải thích, bộ dạng cười híp mắt hoàn toàn không giống đại văn hào thanh cao lạnh lùng như lời truyền miệng.
Lục Huyền gật đầu, bất tri bất giác đã dần quen với một Tô Đông Pha... trưởng thành như vậy.
Nói đi cũng phải nói lại, kiếp trước và kiếp này của Lục Huyền tuy là hai thế giới khác nhau, nhưng tốc độ phát triển lại không sai biệt lắm. Chỉ là thế giới hiện tại có phần hiện đại và tiên tiến hơn chút — đặc biệt là ngành phát sóng trực tiếp, phát triển đến mức gần như đã bão hòa.
Bình thường thì, Lục Huyền chẳng bao giờ nghĩ đến chuyện livestream.
Nhưng tình huống của Tô Thức lại quá đặc biệt: vừa muốn tiếp xúc với con người, vừa muốn thưởng thức mỹ thực nhân gian, lại vừa không thể trực tiếp lộ diện ngoài đời. Nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có phát sóng trực tiếp là phương án khả thi nhất.
Quyết định xong, Nhan Như Ngự đứng ra liên hệ với Tằng Quần, nhờ anh hỗ trợ phần thiết bị kỹ thuật.
Về phía Lục Huyền, cậu bắt đầu đặt mua hàng loạt vật dụng trên mạng: nào là giấy vàng, chu sa, và những món đồ có thể sẽ cần dùng tới.
Đồng thời, phòng của An Dương trước đó cũng được dọn dẹp trống trơn, giường chiếu đơn giản sắp xếp lại, chuẩn bị thành một phòng livestream chính quy.
Sau khi mọi thứ chuẩn bị xong xuôi, Tằng Quần đích thân đến nhà Lục Huyền kiểm tra. Vừa bước vào, thấy bố cục phòng livestream như thật, anh thuận miệng hỏi:
“Lục Huyền, cậu định livestream à?”
“Không phải tôi…” Lục Huyền gãi gãi mũi, giơ tay phủ nhận.
“Không phải cậu?” Tằng Quần ngạc nhiên, “Vậy cái phòng này là cho ai?”
“Người sắp livestream ấy, đang ngồi ngay chỗ đó.” Lục Huyền chỉ về phía cái ghế đặt sau bàn ăn.
Tằng Quần nhìn theo hướng tay chỉ — phía đó không có lấy một bóng người.
Im lặng một giây.
Sau đó anh ta như sực nhớ ra điều gì, liên tưởng đến năng lực đặc biệt của Lục Huyền…
Tằng Quần: !!!!!!