“Tiểu huynh đệ, cậu trói tôi làm gì vậy?”
“Đại ca, ông ảnh hưởng người ta buôn bán đó. Nếu không phải nể mặt ông không có làm hại ai, tôi đã không chỉ đơn giản là trói lại rồi đâu.” Lục Huyền nghiêm túc siết chặt sợi dây thừng, cúi đầu vòng dây qua cổ tay mình mấy vòng, trói rất có nghề.
“Tôi chỉ là muốn tìm một chân sai vặt thôi, vậy cũng không được à?”
“Lên nhân gian để tìm việc á?” Lục Huyền nghiêng đầu, nhìn con quỷ mập mạp đang đứng trước mặt mình, “Địa phủ đóng cửa rồi hả?”
“Ai…” Quỷ mập thở dài thườn thượt, “Đại Tống đóng cửa.”
“Đại Tống đóng cửa cũng gần nghìn năm rồi, đại ca bây giờ mới phát hiện à?” Lục Huyền há hốc miệng.
Quỷ mập liếc cậu một cái đầy khinh thường, như thể nói “cậu còn non lắm.”
Lục Huyền hơi ngượng, gãi mũi: “Tôi nói thật đi, đại ca, ông là người thời Tống à? Sống cũng đủ lâu rồi ha, Nam Tống hay Bắc Tống?”
“Tiểu huynh đệ, tôi “Tiểu huynh đệ, cậu trói tôi làm gì vậy?”
“Đại ca, ông ảnh hưởng người ta buôn bán đó. Nếu không phải nể mặt ông không có làm hại ai, tôi đã không chỉ đơn giản là trói lại rồi đâu.” Lục Huyền nghiêm túc siết chặt sợi dây thừng, cúi đầu vòng dây qua cổ tay mình mấy vòng, trói rất có nghề.
“Tôi chỉ là muốn tìm một chân sai vặt thôi, vậy cũng không được à?”
“Lên nhân gian để tìm việc á?” Lục Huyền nghiêng đầu, nhìn con quỷ mập mạp đang đứng trước mặt mình, “Địa phủ đóng cửa rồi hả?”
“Ai…” Quỷ mập thở dài thườn thượt, “Đại Tống đóng cửa.”
“Đại Tống đóng cửa cũng gần nghìn năm rồi, đại ca bây giờ mới phát hiện à?” Lục Huyền há hốc miệng.
Quỷ mập liếc cậu một cái đầy khinh thường, như thể nói “cậu còn non lắm.”
Lục Huyền hơi ngượng, gãi mũi: “Tôi nói thật đi, đại ca, ngài là người thời Tống à? Sống cũng đủ lâu rồi ha, Nam Tống hay Bắc Tống?”
“Tiểu huynh đệ, tôi cũng đâu phải người sống, mà nói chuyện bát quái như vậy cũng không tốt đâu.” Quỷ mập nhìn Lục Huyền bằng ánh mắt sâu xa, nghe vào tai lại chẳng biết đang dạy đời hay đang mỉa mai.
“Biết rồi biết rồi, là quỷ mà, tôi chỉ tiện miệng hỏi thôi.” Lục Huyền khoát tay, “Nhưng mà quỷ thời Tống cũng cập nhật ghê ha, bát quái gì cũng biết, còn rất hợp thời. Không giống kiểu từ địa phủ trốn ra. Ngài trông cũng không giống ác quỷ, vậy làm sao ở địa phủ lâu như thế mà chưa siêu sinh?”
“Cả đời này, mộng tưởng lớn nhất của tôi chính là đưa mỹ thực khắp thiên hạ. Tiếc rằng đời người ngắn ngủi, đến chết vẫn chưa thực hiện được.” Quỷ mập thở dài đầy cảm khái, hai tay chắp sau lưng, quay mặt đón ánh nắng mặt trời, bộ dáng trầm tư rất ra dáng nhã sĩ. Mặc dù hình thể có chút… hạn chế, nhưng phong phạm vẫn cứ lồ lộ, không giấu được khí chất của một người từng có mộng tưởng to lớn.
“Tiên sinh sao lại đột nhiên lên đây vậy?” Lục Huyền ngạc nhiên hỏi.
Tô Thức hơi khựng lại, sau đó chắp tay sau lưng, mỉm cười đầy tiêu dao: “Không phải tôi từng nói, tôi muốn nếm hết mỹ vị thiên hạ đó sao?”
“Ngài giờ thế này…” Lục Huyền liếc nhìn thân thể mờ mờ phát sáng của ông, “Chỉ sợ không ăn được đâu.”
Âm dương cách biệt, nhân giới và địa phủ vốn có giới hạn rõ ràng. Âm hồn muốn ăn được đồ ăn nhân gian, trừ phi được người dâng cúng, nếu không thì dù có đứng đó nuốt nước miếng cũng vô dụng.
Chiều ngược lại cũng y chang.
Đột nhiên, trong đầu Lục Huyền lóe lên điều gì đó: “Vừa nãy trong quán, cái món Đông Pha thịt kia… là ngài nấu à?”
“Đáng tiếc không ai có thể nếm được.” Tô Thức thở dài, nhẹ lắc đầu.
“Có! Có mà! Tôi ăn rồi đó! Ăn ngon cực kỳ! Quả thực là đỉnh cao nhân gian mỹ vị!” Lục Huyền lập tức nói, mặt hớn hở như thể vừa ăn được lộc trời ban. Vừa nghĩ đến chuyện bản thân vừa ăn xong món Đông Pha thịt do chính tay Tô Đông Pha nấu, cả người cậu như được thăng hoa, suýt thì muốn ngửa mặt ngâm thơ tại chỗ.
“Thật à?” Tô Thức nheo mắt nhìn cậu, có phần nghi ngờ.
“Thật, tuyệt đối là thật! Không thể nào thật hơn được nữa!” Lục Huyền vội gật đầu, “Tuy bình thường người âm ăn không được đồ dương, nhưng bản thân tôi thì hơi khác chút. Thân thể này từng… chết một lần rồi, nên giờ cũng coi như lơ lửng giữa hai cõi âm dương. Vậy nên ăn được món của Đông Pha cư sĩ, cũng không phải chuyện lạ.”
Cậu vừa nói vừa nhớ lại hương vị Đông Pha thịt khi nãy, đến giờ vẫn còn lưu lại chút cảm giác trong miệng. Nghĩ đến thôi là nước miếng lại dâng trào.
Đúng lúc đó, một chiếc xe màu đen từ xa chầm chậm lái tới, dừng ngay trước mặt hai người.
“Lục Huyền, cậu làm gì ở đây vậy?” Giọng nói quen thuộc vang lên từ trong xe.
Lục Huyền liếc vào trong xe, lập tức vẫy tay chào: “Nhan lão sư, Tằng ca, hai người mới về à?”
“Trước đó bọn tôi có việc ra ngoài một chút, đang định—” Tằng Quần nói đến đây thì đột nhiên nghe thấy tiếng cửa xe phía sau bật mở cạch một cái. Anh ta quay đầu lại thì thấy Nhan Như Ngự đã xuống xe, vẻ mặt nhàn nhạt bước ra.
Rầm — cửa xe đóng lại dứt khoát.
Tằng Quần còn đang ngẩn người thì đã nghe thấy giọng nói lạnh nhạt quen thuộc:
“Tôi tự lên được, Tằng ca cứ đi việc của anh đi.”
Tằng Quần quay đầu nhìn về phía hai người đứng cạnh nhau, ánh mắt dừng lại ở Nhan Như Ngự – lúc này đang ngoan ngoãn đứng bên cạnh Lục Huyền, ánh mắt dịu hơn bình thường rất nhiều.
Trong khoảnh khắc ấy, Tằng Quần im lặng. Không phải không muốn nói, mà là… không biết nên nói gì cho hợp tình hợp cảnh.
Tên này… khi nào lại trở thành như vậy?
Trong trí nhớ của Tằng Quần, không phải anh là vị bệ hạ khí thế bức người kia sao?
Nam thần lạnh lùng đâu rồi? Cái thiết lập nhân vật bá đạo kia còn định giữ nữa không hả?!!
Tằng Quần suýt thì ôm ngực vì sốc. Do dự một chút, cuối cùng vẫn siết chặt vô lăng, thấp giọng nói:
“Vậy tôi đi trước. Chuyện của Mạnh Nhiên không liên quan đến cậu, đừng có xen vào.”
“Ừ.” Nhan Như Ngự gật đầu rất ngoan.
Tằng Quần há miệng, còn muốn nói thêm gì đó. Nhưng liếc mắt thấy Lục Huyền vẫn đứng bên cạnh anh, ánh mắt sáng rỡ chẳng khác gì fan nhỏ gặp idol, lời đến miệng đành nuốt trở lại.
Trước mắt chưa có chuyện gì xảy ra, chắc tạm thời cũng không có gì đáng lo.
Nghĩ đến đây, Tằng Quần chỉ căn dặn vài câu rồi lên xe rời đi.
Sau khi xe khuất bóng, trên con đường chỉ còn lại Lục Huyền và Nhan Như Ngự.
À không, là ba người mới đúng.
“Di, vị tiểu huynh đệ này trên người âm khí nặng thật.” Tô Thức đứng bên cạnh, ánh mắt như đang đánh giá món ăn, đảo qua người Nhan Như Ngự.
“Âm khí nặng?” Lục Huyền sửng sốt, “Không phải là dương khí nặng sao?”
“Cậu không hiểu,” Tô Thức lắc đầu, vẻ đạo mạo, “Tôi ở địa phủ lăn lộn cả ngàn năm, vẫn chưa từng gặp ai âm khí nặng như hắn. Cái vị bằng hữu này của cậu trời sinh đã mang âm, chỉ là bị dương khí mạnh mẽ áp chế thôi. Theo cậu thấy, hắn là kiểu người gì?”
“Thật ra lúc đầu tôi cũng thấy anh ta khá bình thường…” Lục Huyền nhớ lại, “Chỉ là sau một lần ngoài ý muốn, tôi phát hiện trong cơ thể anh ta có lượng lớn dương khí, mà cái đó lại không thuộc về anh ta. Ý ông là — anh ta vốn nên là người mang âm khí cực nặng sao?”
Nói đến đây, chính cậu cũng không biết nên cảm thán hay rùng mình.
Cái người tên Nhan Như Ngự này… hình như có hàng vạn bí ẩn quấn quanh.
Tỷ như, ai là người đã đưa dương khí vào thân thể anh ta?
Ai lại giúp anh ta ngụy trang thành một người “bình thường”?
Và — rốt cuộc là ai đang muốn đẩy anh ta vào chỗ chết?
“Nơi này… có người?” Nhan Như Ngự hỏi, giọng điệu bình thản như thể đang hỏi đường, chứ không phải nhắc đến chuyện gì thần quái.
“Về nhà rồi nói.” Lục Huyền kéo tay anh, dắt thẳng vào khu dân cư.
Nhan Như Ngự khựng lại ngay khi bị Lục Huyền nắm lấy cổ tay.
Không phải vì sợ hãi hay ngại ngùng — mà là bởi vì khoảnh khắc tay hai người chạm nhau, anh… thấy được người vừa nói chuyện với Lục Huyền ban nãy.
Một người đàn ông.
Một người đàn ông mặc cổ phục.
Một người… vốn không nên xuất hiện ở nơi này.
Ánh mắt anh giao với Tô Thức, người vẫn đang đứng ở đó như thể chờ đúng khoảnh khắc này.
Tô Thức khẽ chắp tay, mỉm cười: “Tại hạ, Tử Chiêm.”
“Tô Tử Chiêm?” Khuôn mặt luôn giữ vẻ lạnh lùng của Nhan Như Ngự cũng khẽ biến sắc.
Lục Huyền vốn còn kéo tay anh, nghe vậy quay phắt đầu lại, buột miệng hỏi: “Anh thấy được?”
Nhan Như Ngự hơi nghiêng đầu, nhìn vào hướng Tô Thức đứng: “Hình như… chỉ khi chúng ta chạm vào nhau, tôi mới thấy được ông ấy.”
“Chạm vào nhau mới thấy được?” Lục Huyền kinh ngạc, lập tức giơ tay ra: “Thử lại không?”
Nhan Như Ngự giơ tay theo phản xạ, nhưng giữa chừng lại khựng lại một nhịp, như thể còn đang suy nghĩ xem có nên nắm không.
Chỉ là… khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, tay anh đã bị người kia chủ động nắm lấy.
Chỉ đơn giản là nắm tay.
Nhan Như Ngự một lần nữa lại nhìn thấy người đàn ông mặc cổ phục, râu quai nón rậm rạp, dáng người khổng lồ, vòng eo tròn trịa.
“Đông Pha cư sĩ?” Anh khẽ nhíu mày, giọng nói lộ vẻ ngạc nhiên.
“Lạ thật,” Lục Huyền cũng thấy khó hiểu, “Thể chất của anh có vẻ rất đặc biệt. Từ trước đến giờ tôi tiếp xúc với người khác đâu có xảy ra chuyện kỳ quái kiểu này. Nhưng nếu chạm vào tôi mà anh nhìn thấy được quỷ, vậy thì… tạm thời cứ nắm đi. Dù sao được tận mắt thấy Tô Đông Pha lêu lổng, tôi không thu vé vào cửa đã là ưu đãi rồi đó.”
Nói tới đây, chính Lục Huyền cũng cảm thấy hơi kỳ quặc.
Nói đúng ra, kiếp trước và sau của cậu như thuộc về hai thế giới khác nhau — cả hai đều là xã hội hiện đại, nhưng từ sau năm 1900, tiến trình phát triển đã rẽ sang hai hướng hoàn toàn khác biệt. Có điều, giai đoạn cổ đại thì lại… giống nhau như đúc. Chính vì vậy, sự xuất hiện của Tô Thức ở thế giới này cũng không khiến cậu quá ngạc nhiên.
Nếu thật sự xuyên đến một thế giới hoàn toàn xa lạ, cậu căn bản sẽ không nhận ra bất kỳ ‘cổ đại quỷ’ nào.
“Đúng là kỳ lạ thật.” Ngay cả Nhan Như Ngự cũng không nghĩ tới.
“Tôi đoán là có liên quan đến thể chất của anh” Lục Huyền nói, rồi quay sang hỏi Tô Thức, “Đông Pha cư sĩ, ngài ở địa phủ lâu như vậy, chắc có nghiên cứu gì đó về thể chất của anh bạn này?”
“Tiểu huynh đệ, chi bằng gọi tôi một tiếng ‘lão sư’.” Tô Thức vuốt râu, cười hiền hậu.
Lục Huyền ngẩn ra một lúc, sau đó lập tức sửa lời đầy thành thạo: “Lão sư, ngài có gì chỉ giáo?”
“Chỉ giáo thì không dám,” Tô Thức nhẹ lắc đầu, “Nhưng thể chất của vị tiểu huynh đệ này đúng là rất đặc biệt. Tôi ở địa phủ bao nhiêu năm, chưa từng gặp ai có âm khí dày đặc như vậy. Một khi toàn bộ âm khí phóng thích ra ngoài, chỉ e địa phủ cũng sẽ rung chuyển, Hắc Bạch Vô Thường có khi cũng phải đích thân ra mặt.”
“Vậy trong tình huống nào thì âm khí sẽ bị phóng thích hoàn toàn?” Lục Huyền chợt nghiêm túc hỏi.
Tô Thức xoa cằm suy nghĩ rồi đáp: “Âm thịnh thì dương suy, dương thịnh thì âm suy. Dương khí trong cơ thể hắn hiện tại chính là đang trấn áp âm khí. Chỉ cần dương khí không tiêu tan, thì âm khí cũng sẽ không tràn ra.”
“Không xong rồi…” Lục Huyền bỗng nhớ ra điều gì, lập tức cúi người nhìn chằm chằm ngực Nhan Như Ngự, vẻ mặt khẩn trương, “Này, làm ơn kiềm chế một chút! Đừng có hút sạch dương khí của chủ nhân, muốn sống thì phải biết tiết chế, hiểu chưa?”
Nhan Như Ngự biết Lục Huyền đang nói chuyện với đoàn hồn hỏa nằm trong ngực mình, nhưng khi cảm giác hồn hỏa tạm thời không có phản ứng, trái tim anh lại bất chợt đập nhanh hơn.
“Yên tâm yên tâm, người anh em đừng quá căng thẳng,” Lục Huyền vỗ nhẹ lên vai anh, giọng điệu như đang an ủi trẻ nhỏ, “Đoàn hồn hỏa kia vẫn còn ngoan, trước khi chúng ta làm rõ vai trò của mấy luồng dương khí kia, tốt nhất cứ để nó nằm yên một chỗ. Bảo toàn tính mạng vẫn là quan trọng nhất.”