[Tiếp]
Khi Giang Từ đi theo một con đường đá cuội hẹp vào cuối một con hẻm nhỏ, anh nghe thấy một ngôn ngữ quen thuộc.
“Tôi đã bảo con mèo mướp kia tốt hơn mà, anh cứ đòi con mèo có đốm vằn như da hổ này, giờ thì hay rồi hử?”
“Mèo mướp cuối cùng cũng sẽ béo ú, con mèo lông đốm vằn này trông có vẻ sẽ chiến đấu hăng hơn!”
“Nhưng con mèo lông đốm vằn đó rõ ràng không thích ngươi!”
“Kha Kha, con mèo đen không được sao? Mèo đen mới là hóa thân của Miêu Thần, là con mèo đánh nhau giỏi nhất!”
“Không cần, tôi muốn con mèo lông đốm vằn đó!”
Giang Từ hiện tại là một con mèo chân trần, đệm chân mềm mại khiến anh nhẹ nhàng đi đến sau lưng ba người kia mà không gây ra tiếng động nào.
Mặc dù trong thế giới mộng mơ có thể giao tiếp bằng nhiều ngôn ngữ khác nhau, nhưng khi Giang Từ nghe được âm điệu quen thuộc, anh vẫn có chút kích động.
“Các bạn là người Hoa Quốc?”
Giang Từ nhìn họ một lúc nhưng hai nam một nữ trước mặt anh vẫn ngồi xổm trên mặt đất, cố gắng dụ dỗ một con mèo mướp đang nằm trên đất bằng một chiếc túi thơm, hoàn toàn không phát hiện ra sự hiện diện của một người lạ.
Anh không còn cách nào khác nên đành mở miệng lên tiếng trước.
Nhưng không ngờ khi họ nghe thấy giọng anh vừa nói, ba người kia giật mình như bị kinh hãi, một nam một nữ trong số họ nhảy dựng lên như mèo, trên đầu mọc ra tai mèo cùng phía sau lựng cũng mọc ra đuôi dài, hai kẻ lớn hơn đồng thời bảo vệ cậu bé có vẻ trẻ tuổi hơn.
“Anh là ai?”
Ngô Tư Vũ run rẩy đôi tai mèo xám, cảnh giác nhìn người đàn ông có khuôn mặt xinh đẹp kỳ lạ trước mặt.
Giang Từ nhìn trông giống như cư dân của thế giới trong mơ, nhưng thật ra lại là một người bình thường từ thế giới thực bước vào đây.
“Nhân loại bị lạc đường?”
Hoàng Vô Ác ngửi thấy mùi hương con người nồng nặc trên cơ thể Giang Từ, chỉ hỏi: “Anh vô tình bước vào đây sao?”
Đây là lần đầu tiên Giang Từ gặp được người từ thế giới thực bước vào giấc mơ giống mình, anh lùi lại hai bước giữ khoảng cách an toàn và nói: “Tôi không có ác ý, tôi chỉ hơi ngạc nhiên.”
Hoàng Vô Ác nhìn những bộ phận mèo trên người anh, lại hỏi: “Lần đầu tiên anh bước vào sao? Không cần người dẫn đường mà có thể nhận được sức mạnh của Miêu thần, linh tính và thiên phú của anh chắc chắn rất cao.”
“Có lẽ vậy.”
Giang Từ không biết linh tính và thiên phú mà hắn ta nói đến có nghĩa là gì, nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc anh tiếp tục nói chuyện: “Còn các bạn? Các bạn là ai? Thế giới này chẳng lẽ ai cũng có thể bước vào sao?”
Ngô Tư Vũ lập tức kêu lên: “Sao có thể! Thế giới trong mơ khó vào lắm đấy!”
Hoàng Vô Ác nói với Giang Từ: “Nghe giọng nói thì chúng ta là đồng bào. Chúng ta đổi chỗ nói chuyện nhé anh bạn?”
Giang Từ gật đầu.
Cuối cùng họ tìm một quán cá nhỏ, chọn một bàn ngồi xuống.
Một chiếc bàn tròn kiểu cổ với mấy chiếc ghế đẩu, chủ quán tóc đỏ mũi cao nhanh nhẹn mang cho họ một đĩa thịt cá phi lê trắng nõn, một đĩa cá khô nhỏ và mấy ly đồ uống màu xanh lá cây có mùi tanh mặn mòi.
Đám mèo chạy tới chạy lui quanh người Giang Từ, thỉnh thoảng anh sẽ gắp cá khô trên bàn cho chúng, rồi nhìn đám mèo xé cá chia sẻ cho nhau.
Hoàng Vô Ác giới thiệu trước: “Tôi tên là Hoàng Vô Ác, cô ấy tên là Ngô Tư Vũ, thằng nhóc này tên là Kỳ Kha Kha. Chúng tôi đều là người của bộ phận Đặc Quản Cục thuộc Hoa Quốc, chủ yếu xử lý các vụ án liên quan đến tà thần và dị chủng. Lần này chúng tôi vào đây chủ yếu là để làm lễ nhập đội cho thành viên mới.”
“Tà thần? Dị chủng?”
“Đúng vậy, nói đơn giản là những thứ kỳ lạ có sức mạnh to lớn mà con người không thể lý giải được. Vì sức mạnh của tà thần hay dị chủng không thể ngăn cản, nên chúng tôi sẽ tìm kiếm các vị thần khác nhau trong thế giới trong mơ, trở thành tín đồ của họ để nhận được sự giúp đỡ.”
Giang Từ vẫy vẫy đuôi, tò mò hỏi tiếp: “Ví dụ như Miêu Thần mà các bạn nói?”
“Đúng vậy, hôm nay chúng tôi vào đây là để giúp đỡ cậu ấy trở thành nô bộc cấp thấp của Miêu Thần - nếu cậu ấy có thể nhận được sự chăm sóc của một con mèo ở đây.”
Kỳ Kha Kha, người trông giống như trẻ vị thành niên đột nhiên kêu lên: “Tôi đương nhiên có thể, tôi sắp thành công rồi.”
Ngô Tư Vũ xoa đầu cậu bé: “Đổi một con mèo cũng được, con mèo lông đốm vằn đó không hợp với cậu.”
Ngay khi Ngô Tư Vũ vừa dứt lời, một con mèo lông cam trên bàn bị chiếc túi thơm sặc sỡ trên người Kỳ Kha Kha thu hút, nhảy thẳng lên người cậu bé.
Giang Từ nhíu mày, anh nhìn cơ thể Kỳ Kha Kha biến đổi không ngừng trong vài phút tiếp theo.
Cơ thể cậu ta trở nên cực kỳ mềm dẻo, đầu tiên là mọc ra đầu mèo trước ngực, sau đó lại mọc ra một bàn chân mèo ở mông, như thể có một con mèo đang vặn vẹo điên cuồng bên trong cơ thể cậu ta.
May mắn thay, cơ thể cậu ta nhanh chóng ổn định, biến thành hình dạng có tai mèo trên đầu và đuôi mèo phía sau, màu lông chính là màu của con mèo mướp đó.
Mặt mũi Hoàng Vô Ác căng thẳng hồi lâu rồi thả lỏng, thở phào nhẹ nhõm nói: “Thành công rồi.”
“Nếu cậu ấy thất bại thì sao?”
Ngô Tư Vũ dọa anh: “Sẽ nổ tung như bong bóng, rồi biến thành thức ăn cho chúng nó.”
Giang Từ: “...”
“Ở thế giới thực, cậu ta sẽ chết sao?”
"Đương nhiên." Hoàng Vô Ác nói chắc nịch.
Giang Từ lại hỏi: “Tỷ lệ tử vong khoảng bao nhiêu...”
Anh còn rất nhiều câu hỏi muốn hỏi nhưng bỗng dưng bên tai đã nghe thấy tiếng chuông báo thức bên ngoài, trước mắt Giang Từ tối sầm lại, rồi sau đấy anh tỉnh giấc.
Hoàng Vô Ác đang định dùng những phúc lợi phong phú của bộ phận mình để lôi kéo Giang Từ, nhưng hắn chưa kịp nói ra thì thấy chàng trai trước mặt hắn biến mất, người vừa dựa vào bản thân để trở thành nô lệ cấp cao của Miêu Thần đột nhiên biến mất ngay trước mắt mình, trở về thế giới thực một cách dễ dàng.
“?”
Ngô Tư Vũ ngạc nhiên kêu lên: “Chết rồi, quên hỏi tên anh ta rồi!”