Chó săn quỷ dị [3]

Sau khi bóng dáng ngài Phan hoàn toàn biến mất, Giang Từ mới mang đồ đạc vào nhà. 

Nhà anh là một căn hộ hai phòng ngủ, một phòng khách không lớn lắm được thiết kế theo phong cách lịch sự tao nhã, nội thất phần lớn sử dụng bằng gỗ cùng với đủ loại cây xanh trang trí. 

Có một số cây cảnh lâu ngày bán ế cũng được Giang Từ mang về nhà trồng luôn.

Trong góc nhà và trên tủ đều có thể thấy những chậu cây xanh mướt, ngay cả trên bàn ăn cũng có một chậu dương xỉ đẹp mắt.

Anh đặt bát canh dì Trần đưa lên bàn rồi vào phòng tắm tắm rửa, làm xong xuôi đâu đấy thì Giang Từ mới ngồi ăn khi người còn vương hơi nước.

Mở nắp bát canh, nước dùng vẫn còn hơi ấm, chàng trai này lười nấu thêm món khác, anh lấy một túi bánh mì cắt lát từ tủ lạnh ăn kèm với canh sườn củ mài, tạo thành một bữa tối kết hợp giữa ẩm thực Trung Quốc và phương Tây.

Ăn xong, Giang Từ tưới nước cho cây cảnh trong nhà, dọn dẹp nhà cửa, rồi bật TV xem tin tức buổi tối.

Tin tức buổi tối của địa phương vẫn là những chuyện râu ria, những việc nhỏ nhặt... Nhưng gần cuối chương trình đột nhiên có một thông báo chen ngang, chủ yếu khuyên mọi người khi bị bệnh thì đừng giấu bệnh sợ thầy thuốc, nhất định phải đến bệnh viện. 

Ngoài ra, TV thông báo họ sẽ triển khai hoạt động khám bệnh ở nông thôn, nghiêm khắc xử lý các trường hợp sử dụng thuốc cổ truyền và hành nghề y bất hợp pháp hay không có đầy đủ giấy cấp phép.

Giang Từ tắt TV, nhỏ giọng nói: “Không ngờ họ hành động nhanh như vậy.”

Xem xong TV cũng đã muộn, anh vào phòng ngủ và đốt nụ hương trầm giúp ngủ ngon rồi mới lên giường. 

Chẳng mấy chốc, Giang Từ đã chìm vào giấc ngủ say, nhưng không biết bao lâu sau thì anh tỉnh dậy bởi tiếng mèo kêu.

“Meow”

“Meow meow!”

“Meow!”

Lại mơ à?

Giang Từ bình tĩnh mở mắt, là một người thường xuyên bị giấc mơ hù tỉnh, anh đã quá quen với tình huống này.

Không biết từ khi nào mỗi khi Giang Từ đi ngủ, anh thường xuyên sống trong những giấc mơ với thân phận khác nhau, mỗi lần mơ Giang Từ đều xuất hiện ở một địa điểm khác nhau. 

Nhưng sau khi mơ quá nhiều lần, anh nhận ra thế giới trong mơ dường như có liên quan đến nhau, thực chất là một lục địa kì diệu rộng lớn.

Trên lục địa trong giấc mơ đó có rất nhiều chủng tộc kỳ lạ, vô vàn thực vật thần kỳ, nhiều thành phố hùng vĩ và con người, cùng với... Những sinh vật không nên nhắc đến, những tồn tại huyền bí ngự trị trên đỉnh núi.

Trong giấc mơ tháng trước, anh là một linh thể thuần khiết mờ ảo, đi theo một chiếc thuyền gỗ của bọn cướp biển vào vũ trụ - là vũ trụ trong giấc mơ phiêu lãng.

Trên đường đi Giang Từ thấy vô số hành tinh, trong đó mặt trăng giống như một chiếc mâm bạc tròn phát sáng, còn có nhiều hành tinh khác phủ đầy đá, dây leo rủ xuống hoặc những tòa tháp cao... 

Cho đến khi anh thấy một hành tinh khổng lồ màu đen sâu thẳm, Giang Từ cảm nhận được một lực hút kỳ lạ rồi anh rời khỏi thuyền gỗ, cả người anh bay lên đó.

Giang Từ  không nhớ rõ chuyện xảy ra sau đó, anh chỉ cảm thấy ý thức mình hỗn loạn rời rạc khi ở trên hành tinh đó, rồi lại như bị thứ gì đó bao bọc. 

Khi anh tỉnh lại thì đã là ngày hôm sau.

Vậy giấc mộng hôm nay mình là ai?

Giang Từ cúi đầu nhìn, phát hiện tay anh biến thành một bàn chân mèo, những ngón tay người trắng gầy đã biến thành móng mèo nhọn hoắt thò ra thụt vào theo sự điều khiển của anh, đệm thịt căng mềm vẫn còn hồng hào. 

Giang Từ lại nhìn xuống chân anh, đôi chân cũng biến thành hai chân sau như chú mèo rồi.

Anh sờ soạng cơ thể mới phát hiện thân xác vẫn là cơ thể người, lại còn mặc một chiếc áo choàng trắng kỳ lạ, nhưng tay chân là bàn chân con mèo, trên đầu có đôi tai mèo và phía sau có một cái đuôi đong đưa.

Đưa mắt nhìn xung quanh, Giang Từ nhận ra mình đang ở một trang trại, vì xung quanh là những cánh đồng được canh tác gọn gàng, trồng đầy bắp cải và củ cải. 

Xung quanh anh còn có rất nhiều con mèo khác nhau vây quanh, mèo đen, mèo trắng, mèo tam thể có đủ màu sắc và hoa văn, con nào con nấy đều có bộ lông bóng mượt và khỏe mạnh.

Giang Từ ngồi xổm xuống suy nghĩ một lát, cảm thấy thân phận lần này của mình có lẽ là một con mèo, hoặc một dị chủng nào đấy giống mèo.

Những con mèo có thái độ rất thân thiện với anh, thậm chí một con mèo đen nhỏ đáng yêu còn ngậm cho Giang Từ một con cá khô nhỏ.

Giang Từ ngồi xổm xuống, anh dùng móng vuốt gãi cằm con mèo đen nhỏ một cách vụng về, nhận được một chuỗi tiếng mèo rên trầm thấp dễ chịu.

“Cục cưng, dẫn tôi rời khỏi đây nhé?”

Con mèo đen nhỏ cọ cọ chân anh rồi quay bước đi, thỉnh thoảng nó quay đầu lại nhìn anh.

Giang Từ đi theo nó ra khỏi trang trại, anh thấy một thị trấn nhỏ ở đằng xa.

Thị trấn nhỏ trông rất vui mắt, nơi có những mái nhà nhọn hoắt là phong cách kiến trúc mà Giang Từ thấy lạ lẫm, chưa kể đến những ống khói cao vút mà anh chưa từng nhìn thấy bao giờ.

Khi đi vào thị trấn nhỏ, Giang Từ mới phát hiện đường phố ở đây được lát đầy đá cuội, người dân ở đây thì có đủ màu da, trang phục và các vật dụng trông không giống như thời hiện đại.

Khi Giang Từ cùng một đám mèo lớn bé tiến vào trong thị trấn, cư dân nơi đây đều nhìn anh với ánh mắt vừa sợ hãi vừa kính trọng một cách khó hiểu.

Có lẽ vì đang ở trong giấc mơ, nên Giang Từ dễ dàng chấp nhận được mọi chuyện kỳ lạ, hơn nữa lag anh có một sự tự tin kỳ lạ, tin rằng sinh vật ở đây không thể làm hại mình. 

Vì vậy, anh tự nhiên nhìn lại từng người đang nhìn mình, đám mèo cũng  dễ tính chiều theo ý Giang Từ, ngay cả khi anh thường xuyên dừng lại để ngắm cảnh sắc kỳ lạ này, chúng đều im lặng chờ đợi anh rồi lại bước cùng nhau.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play