Hôm nay, Tề Lam rốt cuộc cũng tranh thủ được lúc rảnh, liền cùng Tô Phương vào không gian dạo một vòng. Trải qua một đoạn thời gian bỏ thêm không ít đồ vật, không gian nay đã ngày một phong phú, nhưng vẫn còn thừa ra khá nhiều chỗ. Dường như không gian này vẫn đang âm thầm mở rộng theo cách mắt thường chẳng nhìn thấy được.
Hiện tại Tề Lam đang hái nấm — thật sự là hái nấm hương, những cây nấm chỉ to hơn ngón tay cái một chút. Hắn nhớ sáng nay nghe Tiểu Phong và Tiểu Duyệt lẩm nhẩm bảo đã lâu không được ăn gà hầm nấm, liền chợt bừng tỉnh — bản thân bận bịu suốt mấy tháng, vậy mà lại quên lâu rồi chưa nấu cho cả nhà một bữa cơm tử tế.
Tuy rằng Tô Phương khoảng thời gian này cũng học nấu nướng có phần tiến bộ, cơm canh nấu ra ngày càng khá hơn, nhưng so với tay nghề của Tề Lam thì vẫn còn kém một bậc.
Huống chi, Tề Lam chưa từng nghĩ để Tô Phương gánh vác việc bếp núc hằng ngày. Vì thế từ đầu cũng không cố tình dạy y.
Cẩn thận ngẫm lại, Tề Lam thấy mình đúng là tự chuốc khổ vào thân. Cứ bận rộn mãi như thế, chẳng biết có đáng hay không. Mới đầu vốn định cả đời làm một đại địa chủ nhàn nhã, kết quả lại tự khiến bản thân bận đến thành chó, đến nỗi còn lơ là người nhà.
May thay, cũng chỉ là vội vã trong một đoạn thời gian này thôi. Đợi khi tất cả đã vào guồng, có lẽ hắn sẽ không cần phải lo toan từng li từng tí nữa.
“Phu quân, phu quân! Ngươi mau tới xem cái này, đây có phải là nấm tuyết không?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play