Tề Lam đã đào về không ít loại cây hoang dại, đến cả giống đại hạt dẻ mà Đại Tráng thúc từng nhắc đến, hắn cũng không bỏ qua. Thế nhưng, mặc cho thu hoạch được khá nhiều, trong lòng Tề Lam vẫn không khỏi cảm thấy thất vọng. Tựa như có một giọng nói không ngừng vang vọng trong lòng hắn vẫn chưa đủ, như vậy vẫn chưa đủ. Những gì hắn có hiện tại, hoàn toàn chưa thể đạt tới cái đích mà hắn hằng mong mỏi.
Nhưng rốt cuộc cái đích đó là gì, chính Tề Lam cũng không nói rõ được. Hắn chỉ biết bản thân cứ mãi lần mò trong núi, giống như mù mờ tìm kiếm điều gì đó — điều mà ngay cả hắn cũng không biết là gì.
Khi mới phát hiện thạch hộc, Tề Lam từng nghĩ mình có thể dựa vào việc trồng thạch hộc để kiếm tiền. Nhưng rồi thực tế lại cho hắn một gáo nước lạnh: hắn chẳng có đủ cây giống để mở rộng thành quy mô, chỉ dựa vào hai khóm thạch hộc ấy, muốn phát triển thì không biết phải mất bao nhiêu năm nữa.
Còn như cá trong ao hay vụ mùa trên ruộng, tuy cũng có lời ít nhiều, nhưng trong mắt Tề Lam, đó chỉ là mấy món lặt vặt, không đáng để tâm. Có lẽ vì hắn quá tham vọng đi? Hắn có không gian, có linh tuyền — nếu không làm nên đại sự gì đó, chẳng phải đã uổng công xuyên không đến thế giới này, lại còn mang theo "bàn tay vàng" trời ban?
Ngay khi Tề Lam đang lang thang vô định trong núi, Tô Phương bỗng dừng bước, vẻ mặt tò mò nhìn sang một đám dây leo giương nanh múa vuốt bên vệ đường:
“Ơ? Ở đây lại có nho dại nè!”
“Nho?” Tề Lam sửng sốt, vội nhìn theo hướng Tô Phương chỉ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT