Hôm sau, Tề Lam căn dặn hai tiểu oa nhi ở nhà phải ngoan ngoãn nghe lời. Nếu Tiểu Phong muốn ra ngoài chơi, nhất định phải dẫn theo Tiểu Duyệt, tuyệt đối không được để đệ đệ ở nhà một mình.
Phân phó xong xuôi, y cùng Tô Phương mang theo sọt tre – dùng để che mắt người đời – cõng lên lưng, rồi cùng nhau rời khỏi nhà, tiếp tục chuyến lên núi.
“Phu quân, như vậy bỏ mặc bọn nhỏ ở nhà thật sự không sao chứ?” Tô Phương vẫn nhíu mày đầy lo lắng. Dù rằng trước đây hai người cũng từng lên núi một mình, nhưng lần nào Tiểu Phong và Tiểu Duyệt cũng chơi cùng những tiểu hài tử khác trong thôn, hoặc được thôn trưởng trông nom giúp đỡ. Chứ chưa từng giống như hôm nay, để hai đứa nhỏ đơn độc ở nhà như vậy.
“Yên tâm đi, Tiểu Phương,” Tề Lam mỉm cười trấn an, “Chúng ta sẽ về trước giờ ngọ.”
“Với lại ta cũng đã dặn Tiểu Phong chốt kỹ cửa, cả trước lẫn sau đều khóa lại đàng hoàng. Hơn nữa, vì lo cho an nguy của Tiểu Duyệt, Tiểu Phong sẽ không dám làm bậy đâu.”
Tề Lam thực ra không quá lo lắng. Gần đây y nhận thấy Tiểu Phong càng ngày càng có khí chất nam tử hán, trầm ổn và biết suy nghĩ.
Nói trắng ra, nếu bảo nó làm gì đó cho bản thân, có khi nó còn lười. Nhưng nếu biết việc đó có lợi cho Tiểu Duyệt, thằng bé nhất định sẽ ngoan ngoãn làm, hơn nữa còn làm rất tốt.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play