Ngoài Kiều Minh Nguyệt và Lệ Mặc Thần, còn có Lệ Tề Phong và Tiểu Duyệt đi cùng đều là người quen. Tuy Lệ Mặc Thần thân phận tôn quý, nhưng vì chưa từng tỏ ra xa cách trước mặt Tề Lam, nên khi cùng ngồi cũng không khiến ai thấy câu nệ.
Tô Phương, Vệ Nhất và Tiểu Duyệt ngồi ăn điểm tâm, vừa ngó xuống lầu quan sát. Mấy nam nhân cùng Lệ Tề Phong thì vào trà thất bên cạnh, có bốn vệ khác đi theo nên không cần lo lắng về an toàn. Huống hồ, nếu Kiều Minh Nguyệt dám tổ chức đấu giá ở đây thì hẳn đã tính kỹ chuyện bảo đảm an toàn.
Hơn nữa, chỉ cần ai có chút thông tin cũng biết Duyệt Khách Tửu Lầu là do Kiều Minh Nguyệt quản lý, mà Kiều Minh Nguyệt lại là người của hoàng đế Lệ Mặc Thần. Có gan hùm mật gấu thì cũng chẳng ai dám động vào nơi này.
“Kiều Minh Nguyệt, bệ hạ, sao đấu giá lại tổ chức sớm thế? Lúc trước ta còn tưởng các ngươi sẽ chờ quân lương vận chuyển đủ mới mở chứ.”
Trước mặt Lệ Mặc Thần, Lệ Tề Phong phá lệ nghiêm chỉnh hơn, ngồi đoan chính, phụ trách rót trà cho bọn họ.
“Ban đầu ta cũng định thế.” Kiều Minh Nguyệt nhận chén trà từ tay Lệ Tề Phong, nhún vai: “Nhưng thần nói, nếu chúng ta quyên góp xong mới tổ chức đấu giá thì e là sẽ chẳng mấy ai tham gia. Dù có tham gia cũng sẽ tiếc tiền, hoặc không chịu ra giá cao.”
“Tại sao?” Tề Lam khó hiểu. Từ mấy câu Kiều Minh Nguyệt buột miệng nói trước đây, hắn biết quốc khố Đại Hạ hiện giờ gần như rỗng tuếch, chỉ riêng quân lương năm nay thôi đã không có để lấy ra

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play