“Đã gần một canh giờ rồi, chẳng lẽ cái vườn nho nhà ngươi lớn đến mức ấy, còn có thể cho ta nhìn thấy thứ gì nữa đâu?”
Không chỉ là vườn nho, vừa nãy hắn đã dạo qua cả ao sen, chuồng heo, thậm chí ngay cả tứ hợp viện bên kia cũng đi một vòng, vậy mà không thấy Tề Lam đến tìm, rốt cuộc nhàm chán không chịu nổi mới tự mình chạy ra hậu viện bắt người.
Ai ngờ không đi thì thôi, vừa bước vào liền bắt gặp hai người đang lén lút ăn vụng trong góc, mùi hương từ mấy chiếc bánh vàng ươm bốc lên, thơm đến mức làm người ta quên cả trời đất. Nhìn Tề Lam vừa ăn vừa đưa cho tiểu phu lang, Kiều Minh Nguyệt cũng chẳng khách khí, rửa tay rồi tự cầm một cái.
Hắn dùng thìa nhỏ múc một chút nhân đậu đũa thịt băm trong chén, nhẹ nhàng cắn một miếng, ánh mắt liền sáng rực lên.
Chưa nói đến cách ăn này quả thực là lần đầu hắn thấy, chỉ riêng lớp bánh vàng óng có mùi thơm bắp nhẹ dịu xen lẫn chút độ dai của bột mì, cũng đủ khiến hắn biết ngay đây không phải thứ tầm thường ngoài phố có thể mua được, mà là thứ chỉ Tề Lam mới có thể làm ra.
Phần nhân thịt không có gì đặc biệt, nhưng đậu đũa lại giòn thanh vừa miệng, thêm chút cay nhẹ, cực kỳ kích thích vị giác.
Tề Lam nhìn thấy Kiều Minh Nguyệt đang cẩn thận thưởng thức giống như đang uống trà quý, hắn chỉ nhún vai rồi lại làm thêm một cái đưa cho tiểu phu lang. Cũng nhờ Kiều Minh Nguyệt nhắc nhở hắn mới phát hiện, hóa ra đã hơn một canh giờ kể từ khi dùng cơm, trách không được bụng lại hơi đói.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play