Từ lần trước nhận được thư của Tiểu Phong, biết y cư nhiên theo bước Lệ Mặc Thần ra ngoài làm việc, Tiểu Duyệt từ đó cũng cả ngày theo gót tiểu thúc, đông chạy tây chạy, không chịu an phận ở nhà.
Ngoại trừ lúc tiểu thúc ở trong nhà, Tiểu Duyệt mới ngoan ngoãn ở bên, còn đâu đều tự giác lui về phòng mình, hoặc là đọc sách, hoặc là thêu hoa. Chỉ cần tiểu thúc bước ra khỏi cửa, đi về phía mảnh đất hoang kia, hắn liền sẽ nhanh chóng chạy theo.
Tất nhiên, hắn cũng chẳng giúp được việc gì lớn lao, chỉ là lẳng lặng đứng bên cạnh nhìn, nghiêm túc lắng nghe lời tiểu thúc giảng giải, dáng vẻ chuyên chú học hỏi kia, quả thực đáng yêu đến mức khiến người khác chỉ muốn ôm vào lòng mà cưng nựng. Gặp chỗ nào không hiểu, hắn liền dè dặt hỏi lại, chờ tiểu thúc kiên nhẫn giảng giải, rồi lại tiếp tục im lặng lắng nghe.
Tề Lam nhìn vậy không khỏi âm thầm suy nghĩ, không biết Tiểu Duyệt sau này có thể trở thành một quản gia đúng mực hay không?
Nghĩ đến đây, đầu óc hắn lại không tự chủ được mà nhớ tới tên Tiểu Phong suốt ngày nhắc đến chuyện muốn cưới Tiểu Duyệt. Nói thật lòng, với thân phận hiện tại của Tiểu Phong, Tề Lam vẫn có vài phần do dự, không thật tán thành việc hai đứa nhỏ này ở bên nhau. Dẫu sao cũng là chuyện của hoàng gia, ai dám chắc tương lai sẽ ra sao?
Thế nhưng, nếu cuối cùng thật sự bọn nhỏ có duyên đi đến cùng nhau, vậy thì... Tề Lam cũng nên tranh thủ thời gian dạy dỗ Tiểu Duyệt thêm ít chuyện, tránh cho tương lai bị người ta khi dễ. Dù gì Tiểu Duyệt cũng là cháu trai hắn, sao có thể để người khác bắt nạt được?
“Tiểu thúc, chúng ta thật sự không mang Tiểu Hắc theo sao?” Tiểu Duyệt ngồi trong xe ngựa, ngoái nhìn về phía sau, ánh mắt lưu luyến nhìn ngôi nhà ngày càng xa dần.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play