Edit Ngọc Trúc
“Uống chậm chút, còn nữa, đừng sặc.” Khương lang quân nhìn người nông dân được hán tử nhà mình cứu về đang nằm trên giường, thấy hắn ăn cháo như thể đang xé thịt sống, thật sự có chút dọa người. Nếu không phải hán tử nhà mình đứng phía trước chắn lại, hắn cũng chẳng dám mở miệng.
Một bát cháo loãng bị ăn sạch sẽ, người kia đến giọt nước cuối cùng dính bên khóe miệng cũng không chịu buông tha, đưa thêm bát sạch, cả đáy bát cũng liếm như vừa được chùi qua, đủ thấy đã đói đến mức nào.
Ăn xong cháo, người nông dân chẳng nói chẳng rằng liền quỳ xuống dập đầu, bị Triệu Lực một phen ngăn lại.
“Làm gì vậy, nam nhi đầu đội trời chân đạp đất, quỳ trời đất cha mẹ còn được, sao lại quỳ bọn ta?”
“Ân nhân, ngươi cứu mạng yêm, là phụ mẫu tái sinh, không quỳ lòng yêm bất an.” Nam Cảnh cách mười dặm đã đổi phong tục, trăm dặm lại khác lời ăn tiếng nói, người này giọng quê nặng, không nghe kỹ còn chẳng hiểu được nói gì.
“Mau đứng dậy, chẳng qua là một bát cháo thôi, nhà ai mà không có lúc gặp nạn, giúp được chút thì giúp.” Triệu Lực cứng rắn kéo người dậy, gọi ngồi lại lên giường đất, rồi hỏi: “Ta thấy ngươi không giống người Kỳ Châu, là từ đâu đến? Sao lại thảm như vậy, gặp thổ phỉ trên đường à?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play