Triệu phó quan từ ngoài gió cát bước vào trong trướng, Tây Khương đúng là quỷ quái, đâu đâu cũng là cát, vừa ra khỏi cửa cũng không dám mở miệng thở mạnh.
“Lão Triệu, ngươi tới muộn rồi đó, ta với tướng quân đang chờ mỗi mình ngươi đấy.” Một phó quan bên cạnh thấy hắn vào liền vỗ mạnh lên người hắn phủi cát, cười trêu.
“Các ngươi còn mặt mũi nói! Gió cát hôm nay thổi dữ dội thế nào, ta ngoài kia phiên trực xong phải vội vàng quay về đây, dễ dàng gì chứ.” Triệu phó quan không khách khí vỗ lên lưng đồng liêu, thấy đối phương nhăn mặt trợn mắt mới thả tay, cười nói, “Tướng quân, có chuyện gì gấp sao?”
Tô gia quân tiến công Tây Khương đã hơn nửa năm. Từ năm ngoái được Hắc Hùng Trại cung ứng binh khí giáp trụ, họ đã trữ lương từ mấy năm trước ở Bắc Mang, khó khăn lắm mới gom đủ lương thảo để xuất quân, từ đô thành Bắc Mang đánh đến tận đây.
Chỉ là nửa năm qua, người Tây Khương thì chẳng thấy mấy, cát bụi ăn vào không ít, may nhờ Hắc Hùng Trại phái người làm thám báo dẫn đường, nếu không thì đại quân có khi đã lạc trong sa mạc rồi.
“Gần đây quân đội Tây Khương có chút động tĩnh, người của ta dò được, bọn họ đang thử nghiệm hỏa dược.” Tô Thanh Vân sau nửa năm cũng bị nắng thiêu cho đen đi ít nhiều, nhưng càng thêm tinh anh. Hiện giờ hắn cùng một đội quân Tây Khương đang giằng co đối mặt, hai bên cũng từng đụng độ, chỉ là vì địa hình bất lợi, quân ta không chiếm được thế mạnh. Hơn nữa trời hè sa mạc nắng gắt, cả hai đều tạm thời đình chiến.
“Hỏa dược? Ta nhớ là người Tây Khương quả thực từng đến triều ta dò la tin tức về Hỏa khí doanh, nhưng trước giờ giao chiến với quân Tây Bắc cũng chưa nghe nói bọn họ từng dùng tới hỏa dược.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT