“Sứ Thanh Hoa nung bằng hồi thanh ở Lương quốc thật sự không thua kém gì tô ma ly thanh mang từ hải ngoại về, quan trọng nhất là hồi thanh lại rẻ hơn nhiều. Tuy đường núi vận chuyển có hơi khó, nhưng so với từ hải ngoại chở từng thuyền từng thuyền về, vẫn tiện hơn nhiều. Sau này, trên thị trường, sứ Thanh Hoa nhất định có thể cung ứng rộng rãi.” Thành viên Tình Báo đội Hắc Hùng Trại đến Lương quốc nói tới mấy việc tốt đã làm được ở đây, ngữ khí không giấu nổi vẻ kiêu ngạo.
“Cũng đúng thôi, nếu không nhờ vào hồi thanh mở ra thương lộ giữa Lương quốc và Dung Châu, còn không biết đến bao giờ mới cạy được cái khe nứt ở chỗ này.” Lương quốc rời khỏi sự quản lý của Trung Nguyên đã lâu, mà trước kia dù còn thuộc Trung Nguyên, cũng chẳng có bao nhiêu quan viên Trung Nguyên đến quản hạt. Trình độ Hán hóa thấp, lúc bọn họ vừa mới bước vào Lương quốc, suýt chút nữa đã bị người ta đánh cho một trận.
“Người ngoan cố không chịu đồng hóa, nhưng một khi thấy được lợi ích thì cũng sẽ mềm mỏng. Đại đương gia từng nói, trên đời này ít có ai cự tuyệt được tiền bạc.” Lý Tam Xuyên ở Lương quốc mấy tháng nay, da đen đi mấy phần, kỳ thật nơi này nắng cũng không gay gắt, khí hậu cũng tốt, chỉ là quanh năm suốt tháng chạy ngoài đồng, dĩ nhiên trắng nổi không nổi.
“Nói vậy thôi chứ chủ yếu vẫn là nhờ vào những món hàng chúng ta mang tới, mấy tên quý tộc Lương quốc này còn coi như có mắt nhìn, không đến mức lật mặt cướp sạch.”
Trước kia bọn họ từng tiếp xúc với Di nhân trên núi ở Kỳ Dung nhị châu, không ít đội buôn bán hành tẩu đều bị Di nhân cướp, còn từng xảy ra án mạng đẫm máu. Những Di nhân ấy không biết chữ, không hiểu lý, xưa nay cướp gì là tùy hứng, lại xem người Hán là kẻ thù truyền kiếp, giết người cướp của chẳng hề lạ.
Trước đây nếu người Hán bị cướp thì cũng chẳng ai quản, quan địa phương càng không muốn vì một thương nhân nhỏ mà làm to chuyện với Di nhân trên núi. Nhưng lần này thì khác, người bị cướp là người của Hắc Hùng Trại.
Đại đương gia lập tức cho binh kéo lên núi, bắt toàn bộ trại, giết người thì không thể tha, nhưng nếu không có bằng chứng rõ ràng, những kẻ còn lại cũng không thể tùy tiện trị tội. Cuối cùng chỉ phân tán họ xuống Dung Châu khai khẩn đất hoang.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play