Ban đêm.
Võ Cương mang theo mấy kẻ quen thuộc địa hình sơn lĩnh lên núi, biết rõ đạo sĩ giỏi về hỏa dược, bọn họ tự nhiên sẽ không lỗ mãng, cũng không cho rằng bản lĩnh của mình có thể tùy tiện va chạm với hỏa dược mà không sao.
Cho nên mỗi bước đi trên sơn lĩnh đều cực kỳ cẩn trọng, cần dùng vật nặng dò đường mới dám bước tiếp. Cũng may binh lính ở đây đều không phải hạng gà mờ, đêm tối hành quân đã quen với hoàn cảnh tối tăm, nhìn đường vẫn không đến nỗi hai mắt một màn đen.
Vật dùng để dò đường là loại đá lăn vốn dùng để công thành, nhưng so với đá lăn ở cổng thành thì nhỏ hơn nhiều, nếu không thì nhân lực không dễ điều khiển được hướng đi.
Huống chi đạo sĩ Tiên Nhân Trại bố trí bẫy rập trên đường núi, cũng không cần chôn thuốc nổ khắp nơi như rải mìn, chỉ cần một điểm bị dẫm trúng phát nổ là đủ để bẫy có tác dụng.
Võ Cương vận khí không tệ, một đường từ chân núi lần mò đi lên, những nơi dùng đá dò đường đều chưa phát hiện có hỏa dược. Nhưng vận khí tốt chỉ kéo dài tới khi sắp lên đỉnh núi, một khối đá lăn nghiền qua một khu vực phía trước, lăn đến nửa đường thì kích nổ thuốc nổ giấu dưới đất, đá lập tức bị thổi bay tan tành. Tuy chỗ Võ Cương đứng còn cách khá xa, nhưng dư chấn vẫn lan tới, đá vụn bắn lại, khiến bọn họ bị thương nhẹ ngoài da.
“Quả nhiên là có mai phục thuốc nổ, chắc hẳn càng gần đỉnh núi thì càng nhiều.” Võ Cương nhìn hố sâu do vụ nổ tạo ra phía trước, rợn tóc gáy. May mà bọn họ hành động thận trọng, nếu mù quáng leo lên thì chẳng khác gì lấy thân làm mồi dò đường.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT