Chu Tứ cũng chẳng hay biết đám hán tử gác đêm phía sau đã bị mùi thịt nướng làm cho thèm đến rớt nước miếng, chỉ một lòng đi theo Tần công tử, chân trần bước dưới lớp nước cạn, dọc đường còn cố ý chọc cho Tần công tử cười nhiều một chút. Chỉ là, khoảng thời gian ngắn ngủi ngọt ngào ấy, cuối cùng cũng không thể kéo dài quá lâu, bởi vì tất yếu sẽ có kẻ đến quấy rầy.
“Đại đương gia.” Người đến bẩm báo là phu xe đánh xe, “Vừa rồi mấy huynh đệ trên núi phát hiện hai người lén lén lút lút, đã bắt lại rồi. Nhưng xem ra không giống tử sĩ đến ám sát, ngược lại giống người Di tộc.”
Người Di tộc so với người Hán thì rất dễ nhận biết. Không nói đến y phục và dáng vẻ, lời nói thường ngày cũng khác xa. Dù người Hắc Hùng Trại không tiếp xúc nhiều với Di nhân, nhưng nhìn sơ cũng có thể nhận ra thân phận của đối phương.
“Di nhân? Mã Đại Lực bọn họ tìm trên núi bao lâu cũng không thấy dấu vết, hôm nay lại tự dưng xuất hiện, xem ra Tuy Chi đúng là sao may mắn của ta.” Chu Tứ vẫn luôn muốn giải quyết chuyện Di nhân, thực ra trước kia ở Hắc Hùng lĩnh cũng có Di nhân hoạt động, sau vì bị người Hán xua đuổi ngày một nhiều, Di nhân mới bị đẩy lùi vào sâu trong núi, Hắc Hùng lĩnh dần dần trở thành địa bàn của người Hán.
“Ngươi không phải không tin mấy chuyện này sao?”
“Muốn tin thì tin, không muốn thì không tin.” Rốt cuộc chính hắn cũng là người xuyên đến thời đại này, nếu nói bản thân hoàn toàn vô thần thì cũng không đúng cho lắm.
“Ngụy biện.” Tần Tuy Chi cười nhẹ, nhưng hắn thích Chu Tứ như vậy. Chuyện quỷ thần bị người đời truyền tụng lợi hại đến mấy, chẳng qua cũng do kẻ có quyền tạo dựng dư luận mà thôi. Đa phần kẻ quyền thế thật ra chẳng ai tin quỷ thần gì cả.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play