Mã Đại Lực lần theo ký ức đi đến bộ lạc Di nhân quen thuộc, chỉ thấy người không còn, nhà cửa trống trơn, thậm chí ngay cả những vật dụng thường ngày cũng đều đã được dọn sạch. Hắn khẽ thở dài, quả nhiên Hắc Hùng Trại vào thành đã bị Di nhân hay biết, nghĩ rằng dưới chân núi lại sắp có đánh nhau nên đã rút lui sâu vào trong rừng.
Có điều, cũng không sao cả. Mã Đại Lực biết bộ lạc Di nhân này sẽ đi đâu, lúc trước từng cùng bọn họ uống rượu đã có nhắc tới chuyện này. Chỉ cần họ còn ở trong núi, hắn nhất định tìm ra được.
…
“Đại đương gia, đám người từ sau màn kia bị lôi ra rồi, chính là mấy nhà từng xun xoe nhất với triều đình, lúc ta đi bắt còn suýt để chúng chạy mất.” Trịnh Thiết dạo này bận đến quay mòng mòng, tra án thật sự còn phiền toái hơn đánh giặc, hắn phải kiến nghị đại đương gia mau chóng bồi dưỡng nhân tài điều tra án, cứ để hắn đi làm mãi kiểu này cũng chẳng ổn.
“Kỳ Châu có văn phong, thế gia bỏ chạy chắc chắn không ít.” Chu Tứ cũng chẳng lấy làm lạ chuyện đám người kia chuẩn bị cao chạy xa bay. Đao đã kề đến cổ rồi, đám hào tộc địa phương kia mà còn dại dột ở lại, chẳng phải phí công bao năm kinh doanh?
“Chắc chắn không ít rồi. Tin chúng ta làm việc ở Lộc Minh phủ vừa truyền ra, đừng nói gì Kỳ Châu, mà Quỳnh Châu, Dung Châu mấy nơi thế gia đều chắc chắn lo sốt vó. Ta lo là đám người kia chạy khỏi Kỳ Châu rồi hướng về kinh thành. Dù có Tần gia trấn giữ bên đó, nhưng lỡ như trong mấy tiểu thế gia kia có nhà nào từng có thông gia với đại thế gia trong kinh, mà lại muốn cấu kết, thì chúng ta chẳng phải bại lộ sao?”
Lo lắng của Trịnh Thiết không phải không có lý. Hoa nở rồi cũng tàn, đám thế gia địa phương này chưa chắc đã không từng là danh môn vọng tộc. Như Hàn gia ở Giang Viễn phủ, không ai nhắc thì không ai biết chứ xưa kia cũng từng có liên hệ thông gia trong kinh.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT