Edit Ngọc Trúc
“Hoàng đế đây là chó cùng rứt giậu?” Từ Tiểu Lục nghe Tần Mộ Chi nói tin tức trong cung, suýt nữa bị chọc cười đến nghẹn. Tuy đã sớm biết việc sứ Thanh Hoa tràn vào thị trường không thể nào thuận buồm xuôi gió, nhưng hoàng đế lại ngang nhiên cướp đoạt như vậy, quả thật hiếm thấy.
“Năm ngoái thu thuế rồi mà quốc khố vẫn trống rỗng, đến mùa thu sau mới có thu nhập mới, giờ quốc khố cạn kiệt, đến cả bệ hạ cũng không dám xa hoa hưởng lạc, phải dùng tư khố trợ cấp quốc khố, điều này cũng không hẳn là minh đoạt.” Có vẻ Yến Đế thực sự đang thiếu tiền.
Đại Yến xưa nay, từ hoàng đế đến quan lại đều sống trong cảnh phong hoa tuyết nguyệt. Cung cấm tu sửa một chút, lại sốt ruột đòi vẽ tranh tường mới. Khoản tiền này vốn nên do quốc khố chi trả, nhưng quốc khố trước mắt móc không ra nổi, còn bắt Yến Đế tự bỏ tiền riêng ra thì lại chẳng đời nào chịu.
“Ra biển tìm khoáng thạch, một chuyến đi mất ít nhất một năm, ta không tin Yến Đế có thể chờ lâu như vậy.” Khoáng thạch của sứ Thanh Hoa là bí mật của Hắc Hùng Trại, nhưng chẳng cần giấu. Bởi lẽ loại khoáng thạch này phải ra hải ngoại mới có thể tìm được. Các nước ven biển nhiều là thế, nhưng để tìm được khoáng thạch đó, trừ phi tự thân đến tận nơi, không thì ba năm năm năm cũng chưa chắc thu được kết quả.
Sứ Thanh Hoa đích thực là một món làm ăn lâu dài, nhưng trước mắt lại đang cần giải khát gần, nếu không phải phí công vô ích sao?
“Sinh nhật bệ hạ sắp đến, chư hầu các nơi đều phải tiến cống, các nước phụ thuộc ven biển cũng không ngoại lệ. Chỉ cần bệ hạ biết được sứ Thanh Hoa do loại khoáng nào thiêu chế, rồi dò hỏi các nước phụ thuộc, bảo họ dâng tiến cống là xong.” Tần Mộ Chi nắm rõ tâm tư của Yến Đế như lòng bàn tay.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play