Edit Ngọc Trúc
“Cho nên Tuy Chi hôm qua nghỉ tắm gội cũng thức suốt đêm?” Chu Tứ nhận được thư của Tuy Chi, thấy mỹ nhân sắc mặt tiều tụy, không nhịn được giơ tay che khóe mắt, đôi mắt đỏ ngầu tơ máu hiện rõ.
“Hôm qua khó được ngủ muộn một chút, đêm lại không yên, nghĩ tới chuyện dịch bệnh, cửa ải cuối năm người qua kẻ lại, lỡ đâu có kẻ từ huyện khác mang dịch vào Kiều Đầu huyện, lúc đó xưởng khởi công rồi, chẳng lẽ bắt công nhân chờ ba ngày trong khu cách ly xem xét tình hình?”
Đừng nói khu cách ly có chứa nổi nhiều người như vậy không, nếu thực sự có dịch bệnh, lượng người đổ vào từ ngoài huyện chỉ sợ chẳng mấy mà khiến cả huyện lây lan, đặc biệt những thứ như đậu mùa còn đáng sợ hơn, dù có phong thành cũng khó tránh lan sang nơi khác.
“Tuy Chi lo xa chu toàn, thật ra chuyện phòng dịch ta cũng sớm định nhúng tay, chỉ là phòng dịch cốt ở sạch sẽ, đâu phải nói làm là làm được. Giờ lò than đã dựng xong, bảo đảm cả huyện dùng than không thành vấn đề, trước cửa ải cuối năm mà bắt đầu tuyên truyền phòng dịch, dân chúng hẳn sẽ nghe lọt tai.”
Phòng dịch, phần lớn dịch bệnh đều từ miệng vào. Dân quanh năm tắm rửa không được mấy lần, thường uống nước lã, chẳng phải vì lười, mà vì thiếu củi lửa. Không giải quyết được chuyện củi lửa, dù có hiểu lý cũng không thể ngày ngày rửa mặt, đun sôi nước uống.
Hơn nữa Kiều Đầu huyện nghèo khó, không có công trình cống thoát nước, thành nam quy hoạch quan trọng nhất chính là xây mương máng, đặt đường ống dẫn nước, để nước mưa không còn đọng lung tung. Vài năm trước Chu Tứ đã cho xây nhà xí công cộng, tuy chưa bằng Hắc Hùng Trại nhưng cũng đủ giúp dân đổ thải gọn gàng, cải thiện môi trường trong huyện.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play