Edit Ngọc Trúc
“Bông mười cân, vải bông hai thất, tính giá phúc lợi, tổng cộng ba lượng bạc.” Xưởng nương tử tính tiền chẳng cần bàn tính, chỉ nhẩm qua đã ra ngay, không sai một đồng.
Mua phúc lợi bông và vải bông, công nhân giao ra ba lượng bạc, tuy trong lòng có chút xót, nhưng nghĩ đến giá ngoài cửa tiệm, lại vui vẻ ôm đống bông vải trở về, vội vàng lo thu xếp.
Bông vốn chỉ có Kiều Đầu huyện trồng, nhưng nay khắp Đại Yến đều dùng, giá vốn không rẻ. Đừng nói vải bông, chỉ một cân bông thôi đã có thể bán tới một lượng, hai lượng bạc, thương nhân còn tranh nhau mua. Huống chi bông dệt thành vải bông, giá lên tới mười lượng một cây, Thục thương đến buôn bán cũng vì tranh nguồn hàng mà sứt đầu mẻ trán.
Vậy mà phúc lợi Hắc Hùng Trại cấp cho công nhân lại như chặt xương giá thị trường, thử hỏi không ai cày cuốc mấy tháng tích cóp chút bạc, dân Kiều Đầu huyện ai nỡ không mua thêm ít mang về, nhỡ sang năm giá không còn phúc lợi nữa, sao mua nổi?
Còn Tiểu Nha, mười hai tuổi, vóc dáng chưa với tới khung cửi, chỉ làm việc nhẹ như gỡ hạt bông, chải bông, xe sợi. Một ngày tiền công không bằng xưởng nương tử, nhưng cũng kiếm được hai mươi văn, bao ăn ở. Nếu làm được đầu danh còn có thưởng, mấy tháng tích góp cũng để dành được mấy lượng bạc.
Nghe xưởng sắp nghỉ, gọi công nhân về ăn Tết, hắn liền xin thêm bạc ở cha, tranh thủ mua vải bông, bông trong xưởng giá rẻ nhất, thậm chí mua được cả hạt bông ép dầu. Chỉ tiếc nhà đến cái chảo sắt cũng không có, hạt bông ép dầu mua về cũng chẳng dùng được.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play