“Thằng nhóc này bình thường thích đọc sách, cũng chỉ có một sở thích này thôi, làm khó cữu mẫu như muội còn nhớ tới nó.”
Tiêu thị nói: “Việc nên làm mà.”
Kính Thiên ở nhà hoàn toàn thả lỏng còn có tâm trạng buôn dưa lê với Dư Dung: “Bây giờ bảo Hứa sư đệ nạp thiếp thì hắn cũng không dám nữa rồi. Đừng thấy Phiêu Như tỷ nhìn rất đoan trang nhưng nghe nói nếu Hứa sư huynh gây sự thì nàng dùng kim đâm, bây giờ ngoan ngoãn chuẩn bị tới kinh thành rồi.”
Nàng biết ngay cô bé Hoàng Phiêu Nhứ đó không phải dạng vừa đâu, hơn nữa lại có Hứa sư mẫu làm hậu thuẫn, quả thật là nắm gọn trong tay. Nhưng nghĩ tới Tôn Vân Vân, Dư Dung vẫn hỏi thêm một câu: “Biểu cô con bây giờ thế nào rồi?”
Kính Thiên hơi ngượng ngừng nói: “Con ít tới lắm, lúc trước tới ăn một bữa cơm mà biểu cô với cô phụ nhiệt tình quá, khiến người ta không được tự nhiên.”
Đây là một cách nói uyển chuyển, nói trắng ra là ta đối tốt với ngươi thì ngươi phải dạy con ta. Hơn nữa chẳng ai không có chuyện gì mà lại ân cần săn sóc cả, Cao Phụng Tường là thương nhân nên có suy nghĩ như thế này thì cũng không đáng trách.
“Vị kia diễu võ dương oai ở nhà họ Tô bị bà ngoại mắng cho mấy câu mới yên tĩnh lại, Gia Thành biểu ca còn đặc biệt tới cảm ơn con. Thật ra Gia Thành biểu ca là người không tệ, lại biết vươn lên tiến tới. Nếu không phải Bội di vào cửa thì có lẽ huynh ấy càng thoải mái hơn.” Kính Thiên đối với loại sinh vật là mẹ kế này thật sự chỉ dám đứng xa mà nhìn. Có lúc cậu nghĩ nếu cậu cũng có mẹ kế thì có khả năng dù phải đưa hai đệ đệ đi lang thang cũng không muốn bị mẹ kế sắp đặt.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT