Dư Thụ yêu cầu nhìn thấy cô nương nhà người ta. Dư Dung gửi thiệp mời vị cô nương này tới nhà chơi, đương nhiên cũng mời gánh hát tới biểu diễn tại nhà. Tiêu cô nương hơi mũm mĩm, nhưng trông có vẻ giỏi giang, rất biết nói chuyện. Hơn nữa tính cách chính trực, lễ phép, Dư Thụ núp phía sau lén nhìn thoáng qua lập tức đồng ý.
Tiếp theo là mấy chuyện hạ sính lễ. Bởi vì đây là lần đầu tiên Dư Dung chuẩn bị những thứ này, sợ làm việc không chu đáo, cố ý nhờ người thân thuộc với đối phương hỏi thăm giùm. Dư Tùng sau khi nhận được tin đã gửi tiêu cục mang tới rất nhiều đồ tốt. Hơn nữa Dư Dung cũng chuẩn bị, cho nên sính lễ khá nhiều. Của hồi môn nhà Tiêu cô nương có thôn trang, còn có ruộng đất, cửa hàng, hai nhà chưa từng cãi cọ gì mà náo nhiệt trong chốc lát.
Hôn sự dự định tổ chức trước năm mới, Dư Dung càng thêm vội vàng, lại thấy Kính Thiên mới phát hiện sắp tới cuối năm rồi.
“Tiểu cữu cữu của con sắp cưới tiểu cữu mẫu về cho con, nương bận tối mắt tối mũi nên quên mất con. Con trai của ta, con đã cao hơn rất nhiều rồi.”
Dáng người Kính Thiên cao như Ngô Tương, mới mười một tuổi mà nhìn như mười hai mười ba tuổi rồi. Cậu bé nói với Dư Dung: “Sư mẫu nói con hỏi thăm nương thay bà ấy.”
“Ừm, nương đi nấu cơm cho con, con muốn ăn gì, nương đi nấu?” Dư Dung nghĩ con trai nhỏ như vậy đã phải xa nhà đi học, không được ở bên cạnh mình nên càng yêu thương.
Vừa rồi Kính Thiên còn cảm thấy hơi mất mát, bây giờ lập tức như được chữa khỏi, cậu bé làm nũng với Dư Dung nói: “Con muốn ăn mì nương cán rắc thêm bột ớt, chính là mì trước đây nương làm cho con ăn ở Vũ Uy đó.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT