Nàng ta bèn hỏi nhiều một câu: “Tẩu tẩu, lúc trước không phải còn có tiền dư à?” Chưa nói hai người Tần Tuyết Mai và Dư Nhị Lang đều rất cần mẫn siêng năng, kiếm được rất nhiều tiền, làm sao mấy năm nay lại không có tiền được chứ?
Làm sao lại không có tiền đây chứ? Khuôn mặt Tần Tuyết Mai lộ ra sự bất bình: “Năm đó Bội Bội gả ra ngoài, nương bất chấp khó khăn đáp ứng chuẩn bị đồ cưới, trong nhà tiêu tốn rất nhiều tiền. Tiền ta vốn để dành cho cháu trai muội đọc sách cũng không còn. Không nói đến chuyện người khác lợi dụng nương, trong nhà vốn không có tiền mà tiền chúng ta kiếm được năm ngoái đều đem đi mua đất hết rồi, chẳng còn cách nào cả. Muội viết giấy vay nợ đi, đợi ta với ca ca muội kiếm được tiền thì sẽ trả lại cho muội.” Tần Tuyết Mai còn chưa tới bước đường lợi dụng người khác. May mà nàng ấy thông minh lén lút để dành được không ít tiền, nên mấy đứa con mới có thể đọc sách được. Nếu không chỉ dựa vào ông hai Dư và Triệu thị thì có nhiều tiền hơn nữa cũng không giữ được.
Uyên Ương rất biết điều nên lui ra ngoài. Dư Quyên không khỏi mềm lòng lấy mười lượng bạc nàng ta giấu quỹ đen đưa cho Tần Tuyết Mai: “Tẩu tẩu cầm đi, tẩu cũng biết muội ở nhà không có tiền gì, bây giờ cũng chỉ có thể dựa tiền tiêu hàng tháng để sống thôi, nhiều hơn nữa muội cũng không có.”
Tần Tuyết Mai rất hiểu chỗ khó của Dư Quyên. Nàng ta biết người chị dâu là Tiền thị rất cường thế, sợ là cuộc sống của Dư Quyên cũng không dễ dàng gì, lấy được chỗ tiền này ra thật không nhẹ nhàng gì cả: “Quyên Nhi, muội tin ta, không thể trả ngay được nhưng ta và ca ca muội kiếm được tiền chắc chắn sẽ trả cho muội.”
“Muội biết, ở chỗ muội có một bộ văn phòng tứ bảo được người khác tặng. Tẩu cầm về đưa cho các cháu dùng đi.” Dư Quyên không nỡ để các cháu của mình chịu khổ.
Dư Dung thế mà lại nhận được thư của Ngô Tương rất nhanh. Có sự giúp đỡ của Lý Hạo thế nên lần tuyển quan này rất thuận lợi, hơn nữa vị trí cũng không tệ, là Đồng tri Trực Lệ. Một miếng thịt to như thế treo bên miệng, Ngô Tương chắc chắn sẽ nắm chặt cơ hội này. Dư Dung bàn bạc chuyện thuê tiêu cục trước, Ngô lão gia khó khăn nói: “Con cũng hơn bảy tháng rồi, hay là sinh xong rồi hãy đi.”
“Con cũng nghĩ như thế, nên nói tin này trước với cha.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT