Dư Dung thấy Kính Du ăn no rồi mới chỉnh lại quần áo, rồi ôm chầm Kính Thiên, nói chuyện.
Kính Thiên bĩu môi: “Đến cơm mà đệ đệ cũng không biết ăn, con không muốn chơi cùng đệ ấy.”
Dư Dung nghiêm mặt: “Sau khi con không bú sữa nữa, là cha và nương dạy con ăn cơm. Bây giờ con học được rồi, con lại xem thường đệ đệ mình. Huynh đệ thì phải yêu thương giúp đỡ nhau mới được chứ.”
Kính Thiên cúi đầu hổ thẹn: “Nương, con xin lỗi.”
Hai mẹ con nói chuyện xong, Dư Dung bảo Xuân Thảo đến nhà họ Phương nói một tiếng, nói Ngô Tương đi tri châu mời phủ y rồi.
Vương Tuyết hỏi về tình hình của Liên Tử khải, Dư Dung cười nói: “Không sao, hắn vốn rất giỏi, tỷ phu của muội bảo hắn thỉnh giáo phủ y nhiều hơn. Hắn cũng rất chăm chỉ, còn đích thân đi hái dược liệu, may mà vùng dịch đã được khống chế. Ta nghe nói phủ y được mời đến lần này là thánh thủ đến từ Quý Dương, nên muội phu học được rất nhiều thứ từ đó. Đợi hắn xuất sư hai vợ chồng muội cũng có triển vọng.”
Vương Tuyết quả thật rất vui mừng, dường như có rất chờ mong tiền đồ trong tương lai, nhưng quay sang lại nói với Dư Dung: “Dung tỷ, muội không định quay trấn về Thảo Phố nữa, bây giờ muội và tướng công đi theo bên cạnh tỷ và tỷ phu. Nếu bọn muội mà về trấn Thảo Phố, cha nương và tỷ tỷ muội lại tìm đến cửa thì muội nguyện rời xa quê hương.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT