Ngô Tương biết rõ một điều, đối đãi với dân chúng nhất định phải khiêm nhường, có thái độ khiêm tốn.
Quả nhiên Hà thúc và Hà thẩm mồm thì từ chối, nhưng vẫn rất vui: “Đa tạ Thái gia và phu nhân.”
Ngô Vinh khốn khổ bị để lại. Sáng sớm ngày thứ hai Dư Dung và Ngô Tương đã rời đi. Hà Bình Nhi thẫn thờ trước chiếc xe ngựa, cho đến khi không nhìn thấy bóng dáng của chiếc xe ngựa nữa mới hồn bay phách lạc rời đi.
Ngô Tuyết cho Kính Du uống một bát sữa. Ai biết được tiểu tử này lại không uống, đói lắm thì mới uống vài ngụm xong lại vừa khóc vừa quấy. Dư Quyên cũng hết cách, nàng ta nói: “Bây giờ ta định vài tháng nữa sẽ cho nó cai sữa, nếu không trực tiếp cho ngừng bú sữa là xong.”
Dư Quyên đến từ thời hiện đại, nhiều bà mẹ của thời trước vì đi làm, năm tháng tuổi đã cho cai sữa, vì vậy Dư Quyên không để tâm.
Nhưng dẫu sao Vương Tuyết là người cổ đại chính gốc, gần đây nàng ấy cũng đang trong thai kỳ, biết nhiều kiến thức nuôi dạy con cái, vừa nghe Dư Quyên nói vậy đã phản bác: “Vậy nên ta mới bảo tỷ tìm một bà vú là được, nhà tỷ bây giờ đâu phải không có tiền, trẻ con uống sữa cơ thể mới khỏe được.” Lời vừa nói xong, Kính Du lại bắt đầu quấy, Vương Tuyết chỉ có thể đứng dậy vừa đi vừa lắc.
Dư Dung nghe tiếng con trai khóc làm sao có thể chịu đựng được: “Kính Du.” Kính Du vừa nghe thấy tiếng của Dư Dung thì đưa tay ra muốn bế, Dư Dung cởi áo ngoài xong mới bế con.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT