Vương Tuyết nhìn Kính Thiên ngoan ngoãn ngồi ở một bên ăn cơm nghe bọn họ nói chuyện, quả thực rất yêu thích trong lòng: “Dung tỷ, muội bảo Tử Khải lần này mang mật ong đến, tiện cho Thiên Nhi ăn, thứ này có thể nhuận phổi lại tốt cho gan.”
Hiệu quả của thứ này có thể như vậy sao? Dư Dung khó hiểu, nhưng nàng vẫn cảm ơn ý tốt của Vương Tuyết: “Muội đấy, nên nghỉ ngơi cho tốt vài ngày đi, đi đến đây mất nhiều ngày như vậy, không mệt sao?”
Dư Quyên ăn cơm xong để Uyên Ương bế con rồi rời đi. Vương Tuyết thì ở lại nói với Dư Dung: “Dung tỷ, nghe nói mẹ chồng nhà tỷ đi xuất gia rồi, nhị phu nhân luôn cùng đại phu nhân xuất gia. Lần trước tam bá mẫu đến thăm nhà thông gia, đại phu nhân cũng không biết bị làm sao, nói xấu tỷ, bị tam bá mẫu mắng cho một trận.”
Ngô Lưu thị không cam lòng là điều chắc chắn. Trước đây bà ta còn ra vẻ ta đây, bây giờ lại càng ngày càng không ra thể thống gì rồi.
Dư Dung sợ Vương Tuyết lo lắng: “Không sao đâu, tỷ cách bà ấy xa như vậy, bà ấy không ảnh hưởng đến tỷ được.”
Vương Tuyết đi trên đường mấy tháng trời, cũng mệt rồi. Thấy căn phòng nhỏ Dư Dung sắp xếp, sạch sẽ gọn gàng, còn bố trí hai người hầu ở bên cạnh hầu hạ, trong lòng Vương Tuyết thấy rất thỏa đáng. Dư Dung không hề vì bản thân ở địa vị cao mà lơ là nàng ấy, nàng ấy đến chắc chắn là đúng.
Liên Tử Khải cũng rất hưng phấn: “Ta không ngờ rằng có chuyện tốt thế này. Lang trung bên phía châu phủ thương lượng công việc, Ngô tỷ phu đồng ý ta có thể đi cùng đại phu bản địa đến đó. Chuyện tốt thế này chắc là không có đâu. Lang trung của châu phủ chắc cũng không nhất thì nhì.” Đây là cơ hội hiếm có. Liên Tử Khải cũng biết, đây là lợi ích Ngô tỷ phu cho họ khi từ xa đến đây nhờ vả, nhưng hắn ta cũng đồng ý nắm bắt cơ hội như thế.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play