Thê tử là quyển sách quý, hắn đọc thế nào cùng không thấy chán.
Hai người Vương Tuyết và Liên Tử Khải bụi bặm vội đến đây. Liên Tử Khải có khuôn mặt chữ quốc cân nặng tầm trung, hắn ta bàn bạc với Vương Tuyết: “Chúng ta mang hai xe thảo dược đến, có loại chế thành, cũng có loại chưa chế thành. Không biết Ngô đại nhân có vừa mắt không.” Liên Tử Khải là con út trong nhà. Cưới Vương Tuyết về, hai người ở nhà không nhìn thấy được con đường nào, còn không bằng liều một phen ở ngoài. Vừa hay nghe được vận may này, Vương Tuyết tinh thần hăng hái dẫn Liên Tử Khải đến rồi.
“Không sao, có Dung tỷ của ta, sẽ không có chuyện gì đâu. Chàng lại làm việc chăm chỉ, việc này chàng giải quyết với Dung tỷ là tốt rồi, cái lợi không phải của chúng ta sao.”
Liên Tử Khải gật đầu.
Đến khi Vương Tuyết và Liên Tử Khải cùng nhau vào cổng, Ngô Tương đón Liên Tử Khải vào trước, Dư Dung nắm chặt lấy tay Vương Tuyết: “Tuyết Nhi, muội đến rồi. Mau, tỷ và tỷ phu của muội đến tửu lâu mời người nấu đồ ăn, muội nếm thử xem có ngon không.”
Vương Tuyết là một người thông thái, lại rất hiểu đối nhân xử thế, từ nhỏ đã thể hiện ra sự hiểu chuyện hơn người khác vài phần. Nàng ấy bảo người của tiêu cục kéo một thùng đồ chơi ra, nắm tay Kính Thiên, cười nói: “Đồ chơi mang cho các con, có rất nhiều do dì phu của con tự tay làm.”
“Ô, còn biết làm cái này à? Muội phu này đúng là không tìm nhầm.” Dư Dung trêu ghẹo.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play