Sau khi vui vẻ thì Ngô Tương còn phải đi làm việc. Hắn cần phải gọi phủ y hoặc một số đại phu già tới hỏi chuyện dịch bệnh lúc trước. Ngô Vinh ở bên cạnh chỉnh lý tất cả những lời họ nói thật tốt.
“Vừa bắt đầu là bị kiết lỵ tiêu chảy sau đó không biết thế nào mà bắt đầu đau bụng, cả người sốt cao...” Đại phu già là người từng trải qua dịch bệnh, thế nên cực kì kính sợ, dù sao rất nhiều người cũng đã chết.
Ngô Tương hỏi: “Không có cách nào có thể chữa trị à?”
Đại phu già lắc đầu: “Trong kinh thành có cử thái y tới chỗ chúng ta nhưng đường xá xa xôi. Đợi tới khi họ tới thì đã chết vô số người rồi.” Trong đôi mắt vẩn đục của ông lão tràn đầy thất vọng.
Ngô Tương lặng lẽ không nói chuyện. Hắn biết ở đây chỉ có mấy người đại phu mà thôi, hơn nữa y thuật cũng không cao minh lắm. Người có y thuật thực sự tốt chắc chắn không bằng lòng tới nơi nghèo nàn thâm sơn cùng cốc, hoang vu hẻo lánh này rồi. Bọn họ chỉ đồng ý chữa bệnh cho những quan lại quyền quý mà thôi. Từ xưa tới nay đã thế rồi, nên Ngô Tương cũng hoàn toàn không sục sôi căm phẫn.
“Không bằng thế này đi, gần đây ta để các lý, các thôn, các đội đã chuẩn bị xong danh sách giao lên trên, tới lúc đó sẽ phân phối xong. Cũng không cần ngươi làm gì cả, nhưng nếu có người không khỏe thì ngươi chỉ cần khám bệnh cho họ, xem xem có tính lây nhiễm không. Nếu có tính lây nhiễm thì lập tức báo cáo với ta là được. Các vị nhân từ nhân nghĩa, ta cũng biết điều đó, nếu không phát sinh thì ta cũng sẽ tuyền thanh danh của mọi người ta ngoài. Nếu xảy ra loại chuyện như thế này thì hy vọng các vị có thể hỗ trợ ta một tay.”
Đôi mắt Ngô Tương ngập tràn sự chân thành, đại phu già và phủ y đều vội vàng đồng ý.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play