Nàng sẽ không quản những chuyện này. Thậm chí không hề hỏi han, chỉ dựa vào bản tính để nhận người. Những điều này, Ngô Tương đều biết, nhưng hắn không vui khi ánh mắt cái thằng nhóc kia nhìn Dư Dung rõ ràng sáng như sao ấy. Mặc dù không giống như tình cảm nam nữ nhưng người khác nhìn thê tử của hắn như thế thì hắn rất không vui rồi.
“Sau này nàng không được ra ngoài, lỡ như người yêu thương của ta bị người khác cướp đi thì làm sao?” Ngô Tương tức giận.
Dư Dung không nhịn được mà cười trong lòng hắn, dùng tay chỉ chỉ vào ngực hắn: “Không được ghen tuông, nghe chưa.” Rồi nghiêm mặt lại: “Nếu hắn đã tới tìm chàng thì chắc chắn là có việc, chàng nên làm gì thì cứ làm thôi, đừng vì liên quan tới ta mà khiến mọi người làm việc không tốt.”
Khuôn mặt trái xoan của nàng hồng nhuận lên, Ngô Tương hạ thấp người xuống hôn nàng một cái. Dư Dung giấu mặt đi, Ngô Tương lại tìm mặt nàng để hôn. Dư Dung không thể giấu được nữa mới khiến Ngô Tương trộm hương thành công, Ngô Tương vui vẻ cười hi hi mãi.
Luồng khí nghẹn trong lòng hắn đều tan đi hết rồi.
Trời về tối, đêm sâu yên tĩnh, trong thư phòng vẫn còn ánh đèn.
Ngô Tương lấy mấy quả dâu tây nói với Giang Du Lâm: “Ngài nói chuyện ở huyện Khải Lý vẫn coi là nằm trong phạm vi có thể khống chế, nhưng hôm nay có một chuyện mà chúng ta không thể không đề phòng sớm. Tây Nam nóng nực bốc hỏa, muỗi vằn cũng nhiều, ta xem địa vực chí thì phát hiện gần như năm nào nơi này cũng có bệnh dịch. Nên những thứ cúng tế được người dân giữ gìn, phần lớn dường như có thể ban ơn cho người dân trong thời gian bệnh dịch hoành hành. Gần đây hạ quan đã phái người đi điều tra khu vực xung quanh đây rồi, nếu có phát hiện ra thì trực tiếp cử phủ y tới, nhưng nhân lực của hạ quan mỏng yếu, vẫn nhờ đại nhân đề phòng thêm nữa.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT