Kính Thiên với giọng nói non nớt của trẻ con: “Cha đã đút con ăn rồi.”
Ngô Tương cũng là một người cưng chiều con. Bình thường Dư Dung khá nghiêm khắc, không cho phép người khác đút cơm. Nhưng vào những lúc không có Dư Dung, Ngô Tương thương con nên sẽ đút cho bé ăn. Đây cũng là chuyện khiến Dư Dung đau đầu.
“Tướng công...”
Nghe Dư Dung gọi như vậy, Ngô Tương ngượng ngập: “Còn không phải do ta sợ con ăn quá chậm, để cơm nguội lạnh cả sao?”

Huyện Thần Nữ là một nơi núi sông giao nhau, đường rất dốc. Dư Dung và những người khác đều phải bỏ xe ngựa mà để người khác dùng cáng tre khiêng lên. Họ đã đi trên con đường này rất lâu rồi, không phải càng đi càng phồn hoa giống như kinh thành mà họ từng đi. Nơi này càng đi càng hoang vu, cũng chính vì thế nên một người không bối cảnh như Ngô Tương mới được phân công đến đây.
Nếu có bối cảnh, huyện lệnh huyện Hồ Dương chỉ xuất thân là cử nhân, nhưng nhờ xuất thân từ nhà làm quan nên được phân đến huyện Hồ Dương giàu có và đông đúc. Ngô Tương là tiến sĩ nhị giáp lại bị phân đến nơi này, cũng không cách nào chế nhạo được.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play