Ngô Khôn kề vai tác chiến với Ngô Tương, Ngô Khôn chau mày: “Làm sao mà ngũ đệ còn chưa tới?” Vốn dĩ đã nói xong rồi, mỗi phòng một người chủ trì đại cuộc. Vì Ngô Vinh đã tới huyện Phụng An rồi nên Ngô Khôn đại diện cho chi thứ hai. Chi trưởng thì không cần nói rồi, Ngô Thông nhát gan còn chui vào hầm để ngủ, chỉ có mình Ngô Tương tới, mà chi thứ ba cũng chỉ có một người là Ngô Đạt. Vốn dĩ Ngô Đạt cũng đáp ứng xong xuôi rồi nhưng lại không tới, Ngô Khôn chắc chắn là không vui rồi.
“Còn phải nói à, không đợi hắn nữa. Dựng thang lên trước, đốt lửa lên, ta xem ai dám tới nhà họ Ngô chúng ta.” Ngô Tương chuyển mắt nhìn một cái.
Đã có thổ phỉ vào trong nhà rồi, Ngô Tương cũng không coi nhẹ được, đẩy luôn người chủ sự điều binh khiển tướng là Ngô Khôn sang một bên. Có người làm bị thương, Ngô Tương cũng rất có trách nhiệm sắp xếp người ra phía sau nghỉ ngơi. Những người khác tiếp tục, cuối cùng tìm thấy một tên thổ phỉ trốn ở phòng bếp. Ngô Tương làm chủ kéo đi gặp quan. Lúc này chuyện này mới coi như xong, mà quan hệ của hai người Ngô Khôn và Ngô Tương lại tốt hơn trước một chút.
Những gia đình lớn đông người, có tiền có quyền, giải quyết công việc không hề khó khăn. Châu phủ lại phái một Uy vũ tướng quân tới huyện Hồ Dương. Uy vũ tướng quân chia quân thành nhiều nhóm để càn quét thổ phỉ, trấn Thảo Phố mới coi như khôi phục yên tĩnh.
Cái tết năm nay thật thảm hại. Ngô lão thái thái bị dọa sợ nên vẫn luôn bị bệnh nằm trên giường. Ngô Lưu thị và Chung thị hầu hạ trước giường, Dư Dung đứng ở bên cạnh đưa thuốc. Ngô lão thái thái sống tới tuổi này rồi, bình thường chỉ biết ăn chơi hưởng lạc, chỉ coi trọng lợi ích. Khi xảy ra chuyện, con cháu đều không quan tâm tới bà, cũng không nhớ tới bà, càng không bằng lòng bán mạng cho bà. Đây cũng là điều đau xót.
“Tam tẩu, bệnh này của lão thái thái là do bị sợ hãi, muội thấy nếu có tam ca ở đây chắc chắn sẽ càng an toàn hơn, chi bằng năm nay mọi người đi muộn một chút đi.” Tô thị đột nhiên nói.
Ngô Tương chỉ huy thích hợp, thổ phỉ xông vào chỉ có một người làm bị thương, những chỗ khác chỉ cần sửa chữa một chút là được. Vì Ngô Tương ở đây nên người trong nhà cũng cực kỳ an toàn. Nhưng lúc đó, chi thứ ba lại không có người tới, cũng không giúp đỡ gì, khiến tộc nhân cũng có chút phê bình kín đáo với họ. Nhất là chi thứ hai đã cực kì bất mãn rồi. Còn Dư Dung làm sao có thể để cho phu quân nhà mình vứt bỏ đi tiền đồ phía trước chứ, chỉ vì Ngô lão thái thái được. Đúng, không sai, nếu Ngô lão thái thái không ổn, Ngô Tương cũng phải về thủ hiếu. Nhưng chuyện gì cũng do Ngô Tương làm thì cũng thật sự là không nói nổi nữa rồi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play