“Vẫn là lão thái thái thương con.” Ngô Tương nịnh hót Ngô lão thái thái, cũng nói nhiều lời hay ý đẹp.
Ngô Tương cũng quen thói nhử lòng người: “Hôm nay muộn rồi, sáng sớm ngày mai con lại tới tìm ngài, kể hết câu chuyện cho ngài nghe.”
Ngô lão thái thái cũng thật sự quá nhàn rỗi, liên tiếp thúc giục Ngô Tương: “Ngày mai con phải tới sớm một chút nhé, kể xong chuyện cho ta nghe.” Ngô Tương cười đáp ứng, rồi dẫn Dư Dung cùng đi ra ngoài. Đi được nửa đường thì hắn nghe tiếng Ngô Lưu thị gọi qua, vì Ngô Lưu thị không gọi Dư Dung nên Dư Dung về phòng trước.
Một lúc lâu sau Ngô Tương mới về, hắn trầm mặt xuống, cực kì đáng sợ. Dư Dung đốt đèn, ngồi rót một bát trà nóng đặt trước mặt hắn, quan tâm hỏi: “Làm sao thế?”
Ngô Tương thở dài: “Chuyện phó lương trưởng đã đưa cho Ngô Vinh rồi. Vốn dĩ nương dự định bảo ta giúp đại muội một tay, nhưng ta cũng có dự định của mình, thế nên nương đưa cho Ngô Vinh.”
Thế này nên vừa nghĩ đã nghĩ thông rồi, vừa rồi Miêu Thu Văn khiêm tốn như thế cũng có nguyên nhân. Hơn nữa hai người rõ ràng đã tới kinh thành rồi, thế mà bây giờ lại ở nhà, nếu không phải có chuyện gì tốt, bọn họ chắc chắn không trở về. Miêu Thu Văn dù sao cũng là người của hầu phủ, người trong tộc của hầu phủ ở trên địa bàn huyện Phụng An cũng hay làm một số chức quan nhỏ.
Giang Nam vốn là vựa lương thực cực lớn, phó lương trưởng huyện Phụng An lại cho người nhà mẹ đẻ của Ngô Từ Nhu, điều này nói thế nào cũng không hợp lý. Thế nên Dư Dung cũng không tán đồng cho Ngô Tương làm phó lương trưởng kia.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play