Sau khi hoàn hồn, Lương Hướng Nghiên có chút nghiến răng nghiến lợi. Hắn trừng mắt nhìn Văn Thanh Sinh, lửa giận bốc lên: “Cậu có bị điên không? Cứ thích lên giường với thằng nào là vồ vập cho người ta đè à?”
Văn Thanh Sinh nghe xong tai ù đi. Cậu tức đến khóe mắt ửng hồng, “Cậu mới điên đó! Cậu mới là cái loại chó hoang cứ quấn lấy tôi đòi lên giường! Sao? Cứ phải ngủ với cậu thôi à? Không được với người khác? Cậu là cái thá gì của tôi chứ?”
Văn Thanh Sinh lạnh lùng hừ một tiếng: “Cậu chỉ là bạn học, đến bạn giường cũng chẳng phải! Tôi chịu lên giường với cậu mà cậu còn không nhìn ra sao? Chẳng phải là vì cái học thuật đó à.”
Không cần Văn Thanh Sinh nhắc nhở, Lương Hướng Nghiên đang sa vào chuyện này đã sớm rõ ràng bọn họ dính dán lấy nhau rốt cuộc là vì cái gì.
Hắn chẳng qua là nghe Văn Thanh Sinh r*n rỉ mà động lòng, còn Văn Thanh Sinh thì chẳng qua là vì nghiên cứu. Hai người đến với nhau, đôi bên cùng có lợi.
Vậy tại sao hắn lại tức giận đến thế chứ?
Mặc dù hiện tại Lương Hướng Nghiên nghĩ không thông, nhưng hắn nhìn thấy Văn Thanh Sinh bị những lời nói của mình kích thích đến khóe mắt ửng hồng, nước mắt lưng tròng, sắc mặt tái nhợt, trong lòng hắn lại dâng lên một cảm giác khác lạ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play