Trong khoảnh khắc, oán khí tiêu tan, những ký ức đẹp đẽ giữa sư đồ ngày xưa lại hiện về rõ nét.
Lục hoàng tử bất chợt nhớ lại: Thiếu sư từng dẫn hắn vào cung, đưa đứa trẻ bị bỏ rơi như hắn đi du ngoạn đồng quê, giảng giải về nông canh và tơ tằm. Thiếu sư còn khen ngợi hắn có lòng thương dân, săn sóc, xứng đáng là huyết mạch đế vương.
Đó là lần đầu tiên Lục hoàng tử tìm thấy sự tự tin, cảm thấy mình không hề thua kém các huynh đệ hoàng tộc khác.
Nước mắt bị trà đắng đè nén giờ lại tuôn trào như suối.
Lục hoàng tử ôm chặt lấy chân ân sư, như chú dê con tìm được mẫu thân, nghẹn ngào thốt lên: “Thiếu sư đối xử với ta như vậy, thế mà ta lại từng bất kính với người. Ta thật sự có lỗi với Thiếu sư…”
Sở Lâm Lang vì tránh điều tiếng nên đứng cách xa, nhưng vẫn nghe thấy tiếng khóc nức nở vọng ra từ thư phòng của Tư Đồ Thịnh.
Tiếng khóc càng lúc càng lớn, khiến Hạ Hà bên cạnh nàng run rẩy, khẽ hỏi: “Tư Đồ đại nhân… có phải đang dùng hình với Lục hoàng tử trong thư phòng?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT