Lời nói của Tư Đồ Thịnh quả thực rất biết lấy lòng người. Nếu trên mặt hắn không còn lưu lại vết đỏ từ cái tát, có lẽ lời nói ấy càng thêm sức thuyết phục.
Khi nghe Tư Đồ Thịnh hỏi nàng ám chỉ lần nào, Sở Lâm Lang không khỏi lúng túng. Nàng từng trào phúng hắn mắc bệnh kín, giờ khó mà mở miệng thừa nhận. Nàng chỉ đành cười gượng: “Vậy là tốt rồi. Ta thường nói với mọi người rằng Tư Đồ đại nhân là người rộng lượng, lòng dạ khoáng đạt, hẳn không so đo với một nữ nhân nhỏ bé như ta.”
Lần này, Tư Đồ Thịnh nhìn vẻ mặt nịnh nọt của Sở Lâm Lang, khẽ rũ mắt, đáp: “Phu nhân quá lời. Ta không phải hài tử, lời nào của phu nhân là thật, lời nào là giả, ta đều nghe ra được…”
Tên này quả nhiên thù dai, lại đem lời nàng cười hắn là hài tử kén ăn trả lại nguyên vẹn.
Nói nhiều tất có sơ hở, quả không sai. Sở Lâm Lang không muốn gây thêm chuyện, quyết định thấy tốt thì dừng, không tiếp tục nịnh bợ. Nàng chỉ cười lúng túng, rồi cầm lấy kéo vội vã rời đi.
Chu Tùy An trong bữa tiệc này ăn uống khí thế, hào hứng bừng bừng.
Sau khi các nữ nhân trò chuyện xong, dùng bữa hoàn tất, Chu đại nhân còn chiêu đãi mọi người nghe hắn đánh đàn, tấu lên những khúc nhã nhạc.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT