Nhớ đến việc Tư Đồ Thịnh dùng điển cố gõ nàng, Sở Lâm Lang vội tỏ thái độ: “Ta không phải phụ nhân lộng quyền, cũng không dám buông màn nhiếp chính. Mọi việc đều nghe phu quân.”
Tư Đồ Thịnh nghe vậy, nhíu mày: “Phu nhân nghĩ ta nói ý này sao?”
Hắn tự giễu cười, giải thích: “Hai vị nữ tử ấy tài học không thua nam nhân, dù là nữ nhân, vẫn định quốc an bang, chẳng phải những kẻ bất kham như lời người đời đánh giá…”
Sở Lâm Lang chớp mắt, thử hỏi: “Vậy… Tư Đồ đại nhân nói những điều này là giảng cổ sử, hay là… khen nô gia?”
Tư Đồ Thịnh suy nghĩ, nhàn nhạt đáp: “Ta có việc nhờ, dĩ nhiên phải nói lời dễ nghe. Đáng tiếc, tài tâng bốc của ta so với phu nhân còn kém chút…”
Sở Lâm Lang thở phào, cười nói: “Ta từ nhỏ ít đọc sách, không hiểu được lời nói thâm sâu của tiên sinh. Ngài cần nô gia giúp gì, cứ nói thẳng là được.”
Danh sách án cũ có gì quan trọng? Cần gì tâng bốc khen nàng? Nàng sẽ sai người gửi đến. Tư Đồ Thịnh cảm tạ, định xoay người rời đi. Nhưng đi vài bước, hắn dừng lại, châm chước, hỏi: “Chu đại nhân đối xử với phu nhân tốt không?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT