Sở Lâm Lang mơ hồ nhớ lại là bà điên kia sau này đã qua đời vì bệnh, nhưng chuyện gì đã xảy ra với đứa trẻ ấy, nàng lại không thể nhớ rõ. Nàng hỏi mẫu thân, Tôn thị suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Đứa hài tử ấy mất mẫu thân, hình như được người thân tìm đến đón đi. Khi đó, con còn hay chạy sang cái sân ấy, phụ thân con mắng thế nào con cũng chẳng chịu nghe!”
Sở Lâm Lang quả thực không nhớ rõ lắm. Dù vậy, nàng vẫn nhớ mình từng thương cảm cho cậu bé ấy, lén mang thức ăn đến cho. Đáng tiếc, cậu bé không những không cảm kích mà còn hất cả bát thức ăn lên chiếc váy mới xinh đẹp mà nàng vất vả có được. Tức giận, nàng khóc toáng lên, rồi đè cậu bé xuống đất đánh cho một trận tơi bời…
Nghĩ lại bây giờ, quả là trẻ con quá đỗi! Nhưng cảm xúc giận dữ bồng bột năm ấy đã bị thời gian nghiền nát, chẳng còn sót lại chút gì. Mẫu tử trò chuyện một lúc, chẳng mấy chốc đã chuyển sang chuyện khác.
Lo lắng phụ thân Sở Hoài Thắng sau khi hút xong điếu thuốc thủy yên sẽ lại tìm đến gây sự, Sở Lâm Lang lén dúi cho mẫu thân ít ngân lượng, rồi vội vàng cáo từ để về nhà.
Khi về đến nhà, nàng nghe lão bộc quét sân nói đại quan nhân đã về sớm. Nàng vội trở về phòng xem thử, chỉ thấy Chu Tùy An vẫn còn mặc quan phục, nằm ngửa trên sập, vạt áo xộc xệch.
Sở Lâm Lang chưa kịp đến gần sập đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc. Nàng thay y phục thường, bước đến vuốt trán Chu Tùy An, hỏi: “Chàng uống bao nhiêu rượu mà ra nông nỗi này? Nha hoàn trong phòng cũng thật là, sao lại để chàng lên sập mà chưa thay y phục?”
Chu Tùy An, gò má trắng trẻo ửng hồng, nhíu mày, hé mắt nhìn nàng. Hắn nâng cằm, mang theo vài phần trẻ con, bĩu môi giận dỗi: “Ta đã có nương tử, cần gì đến người khác?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT