Nỗi thống khổ trong lời cầu xin của Ôn thị khiến Đào Tuệ Như, vốn đang tỏ ra yếu đuối, bất ngờ không kịp trở tay. Lời cầu xin giả tạo của nàng ta, trước dòng nước mắt như suối phun của Ôn thị, trở nên không đáng một đồng.
Những người đứng xem xung quanh dần thu hồi sự đồng tình dành cho Đào thị, người từng một mình nuôi dưỡng trưởng tử. Họ chợt nhớ lại, chính nàng ta năm xưa đã khiến Ôn thị và nhi tử còn trong tã lót phải chia lìa. Đáng thương ắt có chỗ đáng giận. Nếu ngày trước Đào thị không tranh đoạt Dương Nghị, sao có thể rơi vào hoàn cảnh thê thảm như hôm nay? Giờ đây, vào ngày đại hỉ của con riêng, nàng ta lại lôi kéo nhi tử của huynh trưởng đến trước phủ người khác để nháo chuyện nhận thân. Rốt cuộc là từ đâu mà nàng ta có được sự trơ trẽn để làm chuyện trái đạo lý như vậy?
Trong nhất thời, chẳng còn ai mềm lòng mà xen vào khuyên giải. Suy cho cùng, khuyên Tư Đồ Thịnh tha thứ cho kẻ đã khiến mẫu thân hắn phát điên, chỉ e sẽ bị trời phạt, tạo thêm nghiệp chướng!
Đào Tuệ Như tính toán đủ đường, nhưng tuyệt nhiên không ngờ rằng Tư Đồ Thịnh lại tìm được Ôn thị. Người nữ nhân điên loạn này, không lựa lời, bất kể trước mặt hay sau lưng người khác, đều dám nói ra mọi chuyện! Nàng ta hoảng loạn, chỉ có thể cố gắng dịu giọng: “Ôn muội muội, muội bị bệnh, không biết mình đang nói gì…”
Nhưng câu “muội muội” ấy lại như mũi dao đâm vào lòng Ôn thị. Bà ấy cười điên dại: “Muội muội? Gọi hay lắm! Ngươi trăm phương nghìn kế kết thân tỷ muội với ta, nhưng lại cố ý vô tình nói ra những lời oán giận của ta trước mặt phu quân và thúc bá huynh tẩu, khiến Dương Nghị liên tục cãi vã với ta, còn ta bị người thân Dương gia càng thêm xa lánh. Ta ngu muội không nhận ra, còn tưởng ngươi chỉ vô tâm lỡ lời! Mãi đến khi ta thấy ngươi y phục không chỉnh tề, nằm trên sập lễ thành thân của ta cùng Dương Nghị, ta mới hiểu lòng dạ ngươi độc ác đến nhường nào! Đào Tuệ Như, ta không tranh nổi ngươi, nhường phu quân cho ngươi là được! Chỉ xin ngươi, hãy thuyết phục Dương Nghị, để ta mang nhi tử của ta đi! Hành nhi không có ta, đã chịu khổ sở biết bao…”
Lời Ôn thị tuy hỗn loạn, nhưng từng câu từng chữ đều vạch trần tội ác năm xưa của Đào Tuệ Như! Đào Tán đứng bên cạnh nghe mà trợn mắt há mồm, còn Đào Hải Thịnh thì không chịu nổi trước.
Ông ta tuy yêu thương muội muội, nhưng cũng cần thể diện. Năm đó, chuyện muội muội và Dương Nghị bị Ôn thị bắt gian đã gây sóng gió lớn trong hai nhà, ông ta biết rõ như lòng bàn tay. Nhưng ông ta và Đào Tuệ Như đều không ngờ rằng Ôn thị, người đã bị đưa đi xa, lại xuất hiện trước mặt huynh muội họ, từng lời đẫm máu tố cáo tội lỗi năm xưa của muội muội.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT