Người bệnh nguy kịch, dù sao cũng có phần mệt mỏi. Cuối cùng, lão hoàng đế đưa mắt nhìn về phía nhi tử yêu thương nhất của mình.
Nhi tử này, dung mạo giống hệt ông, đang kéo dài sinh mệnh cho ông. Hơn nữa, trong tương lai không xa, còn phải đảm trách việc tiếp nối sự phồn vinh của Đại Tấn.
Vì thế, ông cần để lại cho nhi tử những trợ lực, chứ không phải tai họa.
Nếu Tư Đồ Thịnh coi trọng nhất là nội tổ phụ của hắn, vậy ông phải trả lại cho Dương Tuần một phần tôn vinh trong sạch. Điều này sẽ khiến Tư Đồ Thịnh không còn oán trách trong lòng, đồng thời cũng xem như để lại cho nhi tử một hiền thần đắc lực.
Nghĩ đến đây, lão hoàng đế chỉ đành bất đắc dĩ nói với nhi tử: “Dương Tuần tướng quân cả đời vinh quang, quả thực không nên bị nhi tử bất hiếu, bất trung kia liên lụy… Trẫm, suy cho cùng, đã có lỗi với Dương Tuần. Việc làm sao để chính danh cho Dương lão tướng quân, ngươi cứ cân nhắc mà xử lý.”
Theo ý của bệ hạ, chính là muốn truy phong Dương Tuần, sửa lại án oan sai năm xưa để chính danh cho ông ta.
Nhưng khi tam hoàng tử Lưu Dực mang đến một bản “Chiếu cáo tội mình” đã soạn sẵn, xin phụ hoàng xem xét và ban bố, lão hoàng đế tức giận đến mức một ngụm đờm nghẹn trong cổ họng. Ông run rẩy chỉ vào tam nhi tử, nửa ngày mới ho khan được ngụm đờm ra ngoài.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT