Dương Nghị nhìn Sở Lâm Lang, chỉ khẽ cười mà không đáp. Ông nhẫn nại hỏi: “Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta.”
Sở Lâm Lang biết ông hẳn đã đoán được phần nào, bèn thẳng thắn thừa nhận: “Quả thật ta đã đưa Ôn bá mẫu đi. Bà ấy đã hòa ly với Dương tướng quân, vậy nên tiếp tục ở lại bên ngài là không thích hợp.”
Nghe lời này, Dương Nghị cười, nhưng nụ cười ấy không chạm đến đáy mắt.
“Sở cô nương, ngươi là người thông minh, biết điều thì mau giao Ôn thị ra. Ngươi nên biết, ta sớm đã phái người theo dõi sân của ngươi. Nếu ngươi mang nàng ấy đi, tuyệt đối không thể rời khỏi nơi này!”
Sở Lâm Lang khẽ mỉm cười, đưa tay rót đầy một chén rượu cho Dương Nghị: “Ta và Ôn bá mẫu có chút đồng cảm. Nỗi khổ của bà ấy, ta phần nào hiểu được. Nhưng cách hành xử của Dương tướng quân, ta lại không hiểu rõ. Nếu năm xưa ngài đã quyết định buông tay, vì sao vẫn không nỡ để Ôn bá mẫu đi? Hay là ngài cảm thấy áy náy, cho rằng mình có trách nhiệm phải chăm sóc bà ấy?”
Dương Nghị chưa bao giờ nói với ai về chuyện hưu thê năm xưa, bởi chưa từng có ai như Sở Lâm Lang, dám thẳng thừng hỏi ông trước mặt như vậy.
Ông không giấu giếm, chỉ có chút buồn bã đáp: “Năm đó, Ôn thị đâm ta bị thương, khiến ta mất máu quá nhiều và ngất đi. Vì thế, lá thư hưu thê là do các trưởng bối trong tộc tự ý quyết định. Khi ta tỉnh lại, Ôn thị… đã bị đưa đi. Chỉ có Giới Hành, nhi tử của nàng ấy, lại nghĩ rằng chính ta đã hưu mẫu thân nó, nên luôn oán hận ta.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT