Dù người quản sự kia đã cố ý đuổi khách, Sở Lâm Lang vẫn hồn nhiên như không nghe thấy, tay thoăn thoắt lạng thịt, miệng cười tươi tắn trò chuyện với hắn. Nàng nói rằng tối nay trời trông như sắp nổi gió, rồi tiện thể khen lều trại da trâu của họ, bảo nhìn qua là biết có thể che mưa chắn gió tốt lắm.
Trong lúc Sở Lâm Lang đang thao thao bất tuyệt, cô nương mang thuốc bước ra, vén rèm lều lên. Sở Lâm Lang liếc qua vai người quản sự, thoáng thấy nữ nhân đang ngồi bên trong lều.
Dù đã nhiều năm trôi qua, Sở Lâm Lang vẫn nhận ra ngay lập tức. Nữ nhân với ánh mắt hơi đờ đẫn kia chính là Ôn thị, người hàng xóm từng bị điên!
Nhìn nàng ta, có vẻ mấy năm qua được chăm sóc khá chu đáo. Tuy dung mạo có phần thay đổi so với ký ức, nhưng nét phong vận vẫn còn, trông không hề già đi quá nhiều.
Sở Lâm Lang bất động thanh sắc thu ánh mắt lại, mỉm cười với người quản sự: “Nếu các vị thiếu thứ gì, cứ nói với ta một tiếng. Ra ngoài bên ngoài, ai cũng khó khăn, giúp đỡ lẫn nhau cũng là chuyện nên làm!”
Nụ cười của Sở Lâm Lang xưa nay luôn dịu dàng, khiến người khác dễ mủi lòng. Người quản sự vốn đã thấy nàng nói nhiều, trong lòng hơi bực bội, nhưng bị nụ cười ấy làm cho dịu đi vài phần. Hắn gật đầu, đáp lời cảm tạ.
Sở Lâm Lang thong thả quay về lều của mình. Vừa bước vào, nàng lập tức vòng ra sau xe ngựa, thấp giọng kể với Thất Gia về phát hiện vừa rồi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT