Lần này, công vụ của Chu Tùy An thật sự không suôn sẻ, bị dồn đến đường cùng, hắn chẳng còn tâm trí để ý đến chút khí tiết quân tử nhỏ nhặt.
Đã nhiều ngày, hắn viết tấu chương đến cắn nát cả cán bút, không ngờ cọng rơm cứu mạng lại nằm ngay đầu sập nhà mình. Lập tức, nỗi oán hận vì Doãn cô nương rơi lệ cũng bị Chu Tùy An vứt lên chín tầng mây.
Hắn không nhịn được phồng má, oán trách: “Sao giờ mới đưa cho ta!”
Sở Lâm Lang như chẳng có chuyện gì, quấn chỉ quanh ngón tay, giọng nhàn nhạt: “Gần đây, Chu lang tâm tình làm thơ dạt dào, thường xuyên có tác phẩm xuất sắc ra đời. Ta sợ làm chậm trễ một thi hào đời sau, nên mới chậm một chút!”
Chu Tùy An biết nương tử mình tuy dáng vẻ mảnh mai, nhưng miệng lưỡi như ớt cay. Tẩm đầy giấm và ớt, không chỉ cay mà còn phun lửa. Hắn bất đắc dĩ giải thích: “Không phải ta muốn viết. Doãn cô nương khăng khăng muốn một bài phú chia tay, xin ta thành toàn. Lại chẳng phải đòi vàng đòi bạc, rốt cuộc là bằng hữu cũ, sao nỡ từ chối khiến nàng ta khó xử? Qua vài ngày, ta sẽ viết riêng cho nàng một tập thơ, được không?”
Sở Lâm Lang cuối cùng bị hắn chọc cho khẽ cười, chỉ đẩy hắn về thư phòng “bổ sung bài tập”.
Nói đến việc Trương đại nhân hồi kinh, ngày đã định sẵn, trước khi đi nhất định phải tiễn một phen cho ra trò.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT